Cùng Quân Đi Về
Chương 18 :
Ngày đăng: 12:49 18/04/20
Edit: Siu Nhơn MèoHắn không phải là tin chắc Lục Uyên không nỡ làm gì mình, mà hắn tin Lục Uyên nhất định có thể hiểu được tâm ý của mình.Năm mươi hai, đừng chọc gia.
“Gia…” Thẩm Ngôn lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân khép y phục của mình lại.
Không để ý đến đôi chân còn đang nhũn ra, đỏ mặt bò dậy dùng khăn ướt lau tay cho Lục Uyên.
Lục Uyên cũng không trêu hắn nữa, cứ cười tủm tỉm, mặc hắn xử lý cho mình. Cho đến khi hai tay của Thẩm Ngôn sờ lên đai lưng của y.
Lục Uyên thoáng kinh ngạc nhìn Thẩm Ngôn đỏ hồng hai gò má, hàng mi run rẩy.
“Gia…” Thẩm Ngôn mím môi, “Lần đầu tiên của nô tài, có thể làm không được tốt, Người thứ lỗi ạ.”
Vừa nói vừa muốn cởi bỏ đai lưng của Lục Uyên.
Lục Uyên lần này nhịn không được nữa mà bật cười ra tiếng.
Thẩm Ngôn mờ mịt ngẩng đầu nhìn y, tưởng rằng Lục Uyên chê động tác của mình quá chậm chạp…
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng cúi người xuống, không ngờ lại hôn trúng vào lòng bàn tay ấm áp của Lục Uyên.
“Gia?
Lục Uyên kéo hắn dậy, hơi bất đắc dĩ: “Trẫm gấp đến không thể chờ như vậy à?”
“Nhưng mà…” Thẩm Ngôn nuốt nước bọt
“Nói thử xem.” Lục Uyên kéo hắn đến ngồi lên giường, ngón tay lại vọc đuôi tóc hắn.
“Gia, phải hồi cung.” Thẩm Ngôn mím môi, tâm trạng có hơi phức tạp.
“Không muốn về?”
“Cũng không phải là không muốn.” Thẩm Ngôn suy nghĩ một chốc, nghiêm túc nói, “Thật ra nô tài vẫn rất muốn hồi cung, hồi cung rồi thì không còn cần phải lo nhiều việc như vậy nữa.” Không cần lo lắng việc ăn uống và an nguy của Hoàng thượng, cũng không giống như bây giờ vừa lên đường vừa xử lý công việc nữa, gầy mất nửa người.
“Vậy thì vì cái gì?” Thật ra Lục Uyên biết hắn đang lo lắng điều gì, nhưng y cứ muốn nghe Thẩm Ngôn nói ra.
Chỉ tiếc rằng cái nguyên nhân này e là cả Thẩm Ngôn cũng không tự hiểu rõ, hắn nhìn xấp khẩu cung đã được chỉnh sửa lại trong tay, vắt hết óc suy nghĩ ra một lý do sứt sẹo: “Sau khi trở về ắt Hoàng thượng phải vất vả một phen, vụ án lần này liên quan đến hậu cung, Hoàng thượng xử lý chắc chắn phải có mưu tính rõ ràng. Nhạc thừa tướng tuy có chút ít dính dáng đến Từ Úy, thế nhưng thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai là đức hạnh của Lệ phi chưa có gì sai lệch…”
“Muộn rồi.” Lục Uyên nhàn nhạt nói.
“Sao, sao ạ?”
“Trẫm muốn hỏi ngươi đang nghĩ gì trong đầu đó?” Lục Uyên hung hăng gõ trán hắn một cái, “Đức hạnh Lệ phi chưa có gì sai? Nàng đánh ngươi thành như vậy mà ngươi còn nói giúp nàng?”
“Nô tài không phải giúp nàng…” Thẩm Ngôn che trán cảm thấy hơi oan uổng, “Cha nàng dù sao cũng là thừa tướng, học trò đông đảo. Nếu bệ hạ xử trí Lệ phi, làm sao nói rõ với Nhạc thừa tướng?”
“Nói rõ? Ông ta dạy ra con gái tốt đánh cho người của trẫm chỉ còn nửa cái mạng, còn dám đòi trẫm giải thích rõ?” Lục Uyên tức giận nói, “Năm ngoái có phi tử lạm dụng tư hình bắt ném một cung nữ xuống giếng, ngươi giận vô cùng, lúc trẫm xử trí nàng ngươi cũng không có ý kiến gì.”
Nói đến đây, Lục Uyên đã âm ỉ giận: “Vậy ra mạng của người khác là mạng, còn mạng của ngươi thì không phải là mạng?”