Cùng Quân Đi Về
Chương 19 :
Ngày đăng: 12:50 18/04/20
Edit: Siu Nhơn Mèo“Trẫm mong ngươi đừng quá hiểu chuyện đến vậy, khiến trẫm xót ngươi biết bao nhiêu.”Năm mươi lăm, thương ngươi.
Một đêm này Thẩm Ngôn không thể nói được với Lục Uyên câu nào, không phải hắn không nói, mà là dù hắn nói đến khô lưỡi, Lục Uyên cũng không đáp lại hắn tiếng nào.
Hắn nói ra hết ý nghĩ của mình, nhưng Lục Uyên vẫn không lên tiếng.
Đến cuối cùng Lục Uyên phải đi ngủ, Thẩm Ngôn cũng chỉ có thể từ bỏ. Nhưng lúc vừa mới trải xong đệm chăn cho y, muốn lui ra rời đi, lại bị Lục Uyên kéo cổ tay lại.
“Gia?”
“Ngươi muốn đi đâu?” Vẻ mặt Lục Uyên không kiên nhẫn, khí giận lúc nãy còn chưa tiêu tan lúc này lại xông lên đầu mày.
“Gia…” Thẩm Ngôn mếu máo, cũng có hơi giận dỗi, “Người không muốn nhìn thấy nô tài, nô tài sẽ không ở đây phiền mắt Người.”
“Gia nói không muốn nhìn thấy ngươi lúc nào?”
“Người không nói chuyện với nô tài.” Thẩm Ngôn càng nói càng cảm thấy tủi thân.
Sự tức giận của Lục Uyên trong phút chốc tan thành mây khói.
“Lại đây.”
“Nô tài cũng giận.” Giọng Thẩm Ngôn mềm nhũn, tràn ngập uất ức, nhưng tuy nói như vậy, chân vẫn không nhịn được mà bước về phía Lục Uyên.
“Vậy thì vào trong lòng trẫm mà giận.” Lục Uyên đột nhiên thay đổi tự xưng, khiến Thẩm Ngôn hơi không kịp thích ứng.
Lục Uyên ôm lấy hông hắn, ép hắn ngồi lên chân mình.
“Hửm?” Lục Uyên nhéo mặt hắn, “Giậm trẫm rồi?”
“Nô tài không dám.” Thẩm Ngôn sợ hãi bập môi rũ đầu, không còn chút cốt khí phản kháng như vừa rồi.
“Sao không dám? Trẫm thấy ngươi vừa nãy lá gan cũng lớn lắm.”
“Kiêm nhi…” Hoàng hậu vui vẻ, sau đó lại xoa xoa mi tâm, “Đi bảo nhà bếp nấu cho Thái tử một phần canh.”
Cung nữ không biết tại sao nương nương nhà mình cứ luôn không lạnh không nhạt như thế, rõ ràng là rất thương yêu Thái tử lại không muốn biểu lộ, thế nhưng cung nữ cũng biết nương nương không muốn các nàng xen mồm vào việc này.
Vừa đang muốn nói gì đó, thái giám bên ngoài đã cất giọng nói: “Thái tử điện hạ đến. Thỉnh an Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Bình thân.”
“Nương nương, Thái tử cũng rất nhớ thương nương nương.”
Trên nét mặt bình tĩnh của Hoàng hậu cũng không nén được mà dấy lên một phần dịu dàng.
“Kiêm nhi thỉnh an mẫu hậu.”
Mới vừa vào điện, Lục Kiêm lập tức dập đầu ba cái với Hoàng hậu: “Kiêm nhi đã khiến mẫu hậu lo lắng, là nhi tử bất hiếu.”
“Được, được, được, bình an là tốt rồi.” Hoàng hậu kéo Lục Kiêm đến bên người mình, nhìn xem thử có đen đi hay không, có gầy đi hay không.
“Để mẫu hậu nhìn xem…” Hoàng hậu vê nặn khôn mặt nhỏ nhắn của Lục Kiêm, “Cao thêm một chút, cũng mập thêm một chút, xe ra không chịu cực khổ gì.”
Lục Kiêm gãi đầu: “Phụ Hoàng chiếu cố nhi thần rất tốt.”
Nghe nó nhắc đến Lục Uyên, nét tươi cười của Hoàng hậu nhạt đi, nàng bảo nhà bếp làm vài món mà Lục Kiêm thích ăn, kéo nó vào dùng bữa tối.
Đến lúc Lục Kiêm sắp phải quay về điện của mình, Hoàng hậu mới hỏi: “Kiêm nhi, trên đường có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không?”
Lục Kiêm ngẩn ra: “Chẳng biết mẫu hậu nói về…”
“Cái gì cũng được, về phụ Hoàng con, về những người xung quanh.”
Lục Kiêm cúi đầu, do dự một chút rồi lắc đầu: “Không có gì ạ.”