Cùng Quân Đi Về

Chương 27 :

Ngày đăng: 12:50 18/04/20


Edit: Siu Nhơn Mèo“Không có trướng đỏ chăn loan, không có hồng y khăn voan, chỉ có chén rượu hợp cẩn này, mong Thẩm Ngôn không chê.”Bảy mươi chín, rượu hợp cẩn.



Thẩm Ngôn bị Lục Uyên đánh thức, hắn cứ ngỡ trời sáng rồi, thế nhưng Lục Uyên ấn hắn lại, quơ quơ hai chén rượu trong tay.



“Uống rượu ạ?” Cả người Thẩm Ngôn mỏi nhừ âm ỉ, lúc này còn có hơi xấu hổ, đỏ mặt thấp giọng nói, “Nô tài không biết uống rượu.”



“Rượu hợp cẩn cũng không uống?” Lục Uyên cười nói.



Rượu… rượu hợp cẩn? Thẩm Ngôn há hốc mồm, là rượu hợp cẩn mà hắn đang nghĩ đến đó sao? Nhìn kỹ thì chén rượu trong tay Lục Uyên cũng không phải là loại thường, mà là hai nửa của quả hồ lô đắng, bên trong đựng rượu, phần cuống thì được nối bởi một sợi dây tơ hồng.



*Chú thích của tác giả: Sau thời Tống rượu giao bôi mới xuất hiện, trước thời Tống là rượu hợp cẩn, dùng quả bầu nậm (hồ lô đắng) bổ đôi làm chén rượu, hình dạng cũng giống như quả hồ lô thường, không giao bôi (bắt chéo tay nhau uống rượu) mà là buộc dây tơ hồng nối giữa hai chén với nhau. Bởi vì chén đựng rượu hợp cẩn có vị đắng, cho nên rượu hợp cẩn có ý là đồng cam cộng khổ.



“Đại hôn năm ấy của trẫm ngươi không ở đó, ngươi không biết cùng ngày hôm ấy ở biên cảnh có việc, trẫm thiên địa cũng không bái đã đi xử lý công vụ tận mấy ngày liền.”



Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, việc này hắn quả thật không biết, khi đó hắn đang ở trong ngục.



“Đây cũng là lần đầu tiên trẫm uống rượu hợp cẩn.”



Lục Uyên đưa nửa chén rượu hồ lô cho Thẩm Ngôn, hai tay nâng chén rượu của mình: “Không có trướng đỏ chăn loan, không có hồng y khăn voan, chỉ có chén rượu hợp cẩn này, mong Thẩm Ngôn không chê.”



“Không chê.” Rốt cuộc Thẩm Ngôn cũng biết được tâm trạng của Lục Uyên mỗi khi nghe mình xin y đừng chê, không nói đến thân phận, chỉ việc đối phương là người mình thương thôi, sao lại ghét bỏ cho được?



“Từ giờ về sau, ta và ngươi cùng hợp cẩn làm khóa, hợp hai thành một.”



Chạm chén rượu hợp cẩn, bốn mắt nhìn nhau.



Theo động tác của Lục Uyên, Thẩm Ngôn uống xong chén rượu hợp cẩn.



“Đắng không?” Đó là vị đắng tự nhiên từ quả hồ lô.



Thẩm Ngôn gật đầu.
“Nhạc thừa tướng có chuyện gì?” Lục Uyên lười biếng nói.



“Phu nhân của lão thần đã nhiều ngày ăn không biết vị, đêm không thể chợp mắt.”



“Bị bệnh?” Lục Uyên ân cần nói, “Đến thái y viện mời thái y chưa?”



Nhạc thừa tướng cười gượng: “Chút chuyện nhỏ này sao dám phiền ngự y?”



“Ý thừa tướng là…” Lục Uyên sờ sờ cằm, “Chẳng lẽ là muốn cáo lão hồi hương, dốc lòng bầu bạn với vợ con.”



Lục Uyên làm như thật mà gật đầu: “Cả kinh thành đều nói Nhạc thừa tướng và Nhạc phu nhân phu thê hòa hợp đồng lòng, quả thực không phải giả, ngay cả trẫm nhìn vào cũng có vài phần ước ao.”



Chép xong thánh chỉ đưa cho thị vệ mang đi, Thẩm Ngôn vừa mới bước vào ngự thư phòng, đã nghe thấy được lời này của Lục Uyên, xém chút nữa cười ra tiếng.



“Bệ hạ.” Thẩm Ngôn khom người hành lễ.



“Làm xong cả rồi?” Lục Uyên nhìn trán hắn toát mồ hôi, lại nghĩ đến trăm phần thánh chỉ đều do tự tay Thẩm Ngôn viết, cảm thấy thương yêu, “Bên kia có trái cây đã ướp lạnh, nhưng tỳ ngươi lạnh, ăn chậm chút.”



“Tạ ơn bệ hạ.”



Nhạc thừa tướng không ý thức được đoạn đối thoại này có phần mập mờ. Chỉ vì một năm qua Thẩm Ngôn hầu như lo liệu hết tất cả những việc bên người Hoàng đế, dầu muối không ăn, Nhạc thừa tướng căn bản không dám đắc tội hắn.



“Bà nhà lão thần… Sốt ruột tư nữ.”



“Trẫm nhớ tiểu nữ nhi nhà thừa tướng vẫn chưa xuất giá, không ở bên người Nhạc phu nhân sao?”



Nhạc thừa tướng cắn răng nói: “Bà nhà nhớ nhung chính là trưởng nữ của lão thần ạ.”



Lục Uyên buông bút trên tay xuống, nét cười trên mặt cũng thu lại, thản nhiên nói: “Thì ra là Lệ phi.”