Cùng Quân Đi Về

Chương 28 :

Ngày đăng: 12:50 18/04/20


Edit: Siu Nhơn Mèo“Yến yến, vĩ tiên tiên. Trương công tử, thời tương kiến. Mộc môn thương lang căn, yến phi lai, trác hoàng tôn. Hoàng tôn tử, yến trác thỉ.”Tám mươi hai, giả điên giả ngốc.



Theo quy củ, chỉ có nữ quyến mới được đi gặp cung phi.



Thế nhưng Lục Uyên lại vì Nhạc thừa tướng mà phá lệ này, việc này ngược lại khiến Nhạc thừa tướng lo sợ bất an.



Từ năm ngoái, Nhạc Thừa Tắc chưa gặp Lệ phi lần nào, mỗi khi trình thẻ bài vào cung, lời nhắn về luôn luôn là “Thân thể Lệ phi nương nương có bệnh, không tiện gặp mặt.”



Nhạc Thừa tắc cũng không phải chưa từng nghi ngờ có chăng Lệ phi đã làm sai điều gì nên bị giam lỏng hay không, thế nhưng vào những ngày lễ tết, Hoàng thượng ban thưởng cũng chưa từng thiếu phần của Nhạc phủ. Sai người đi hỏi thăm cũng nói không tỉ mỉ, thậm chí có người nói Lệ phi nương nương đang được Thánh sủng vô bờ.



Trước đó Nhạc Thừa Tắc không muốn mạo hiểm đắc tội Hoàng đế nên vẫn không hỏi rõ, nhưng một đạo thánh chỉ xét nhà Huy Nam vương phủ nện xuống, lão rốt cuộc cũng ý thức được mình hầu như đã mất đi con đường thu hoạch tin tức từ trong cung.



Hoàng thượng đột nhiên làm khó dễ Huy Nam vương phủ, đến cùng là vì cái gì, biết được bao nhiêu thứ rồi, chẳng biết việc này có dính dáng gì đến mình hay không. Vì vậy, cuối cùng mới có chuyện Nhạc Thừa Tắc thỉnh xin Lục Uyên cho gặp Lệ phi.



“Bệ hạ, lão thần vào trong phải chăng có hơi bất tiện?” Nhạc Thừa tắc nhìn vào tẩm cung vắng lặng của Lệ phi, trong lòng đánh cái thịch.



“Ái khanh và Lệ phi là phụ tử, có gì mà bất tiện?” Lục Uyên nhàn nhạt nói, “Ở bên trong đó, thừa tướng xin mời.”



Thẩm Ngôn đẩy cửa cho lão, cúi đầu lui về sau người Lục Uyên.



“Đa tạ bệ hạ.” Nhạc Thừa tắc thi lễ, khom người bước vào nội thất, trong lòng ẩn ẩn có loại dự cảm chẳng lành, cửa phòng sau lưng lão bị khép lại.



Cùng lúc đó, Nhạc Thừa Tắc ngửi được mùi ngải thảo nồng đậm.



Chẳng lẽ là nữ nhi bị thương?



Nghĩ như vậy, Nhạc Thừa Tắc dừng bước trước tấm bình phong, trầm giọng nói: “Lão thần thỉnh an Lệ phi nương nương.”



Tiếng của Lệ phi nương nương vang lên sau tấm bình phong, nhưng lại giống như đang lẩm nhẩm.



“Nương nương?”
Sau lưng bọn họ, từ bên trong tẩm điện vang ra từng tiếng chửi rủa và gào khóc thảm thiết.Tám mươi tư, đáng nhận sủng.



“Không được, ta muốn vào cung, ta phải gặp Thái hậu!” Nhạc Thừa tắc từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện, lại thấy được có vài phần quỷ dị.



Vì sao Hoàng thượng không xử lý Lệ phi? Vì sao giữ kín chuyện không nói ra? Vì sao lần trước Thái hậu nương nương còn căn dặn phu nhân nhà mình phải năng tiến cung đến thăm Lệ phi?



“Lão gia?” Nhạc phu nhân cũng giật mình tỉnh lại, Nhạc Thừa tắc không dám nói việc này cho bà biết, chỉ có thể qua loa ậm ừ vài câu.



“Chẳng lẽ là nương nương đã xảy ra chuyện gì?” Nhạc phu nhân mặt ủ mày chau, “Trước đây ta đã căn dặn thằng cháu họ xa sau khi vào làm thị vệ trong cung phải ghé qua xem chừng nương nương, nhưng cũng chưa gửi tin báo về.”



“Bà nói cái gì?!”



Nhạc phu nhân nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Nhạc Thừa Tắc, có hơi e sợ: “Lão gia?”



“Ngu xuẩn!” Nhạc Thừa Tắc tức giận đẩy bà ngã xuống giường, mình thì trực tiếp đi về hướng trong cung.



Ngoài xe ngựa, một tiểu thái giám thu vào lá vàng Nhạc Thừa tắc cho gã, thấp giọng nói: “Đại nhân, Thái hậu nương nương đi lễ Phật, không ở trong cung.”



“Không ở?”



“Đúng vậy ạ, Thái hậu nương nương chỉ có khi cung yến mới hồi cung, thời gian còn lại đều ở lại chùa lễ Phật.”



Nhắc Thừa Tắc vuốt cằm, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh vài ngày trước mình gặp Lệ phi, Lệ phi khẽ ngâm câu ca dao trong miệng. Lão suy nghĩ một chút rồi hỏi tiểu thái giám: “Hiện nay, vị nương nương nào trong cung đang được nhận ân sủng?”



“Đương nhiên là Lệ phi nương nương.” Tiểu thái giám tươi cười ra mặt, sau khi thu được ánh mắt hung ác của Nhạc Thừa Tắc, cắn cắn môi dưới.



“Nói.”



“Là, là Hoàng hậu nương nương.”