Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 10 : Tiệc tối

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


Buổi chiều sau khi tan làm, các đồng nghiệp trong ban biên tập Mister Calitri ở lại tụ tập cùng nhau.



Chủ biên đã đặt một phòng tiệc buffet ở nhà hàng lẩu nướng hải sản ngay gần công ty, cả đám hồ hởi kéo nhau tới nhà hàng.



Còn Lan Ninh bị Bình Quả kéo đi lấy bánh gato, tuy rằng trước đó đã nghe cô nàng nói cả đám đã đặt một chiếc bánh gato rất to, nhưng sau khi tận mắt chứng

kiến, cô vẫn không nhịn được mà cảm thán quả thực to quá đi.



“Ban biên

tập có nhiều đồng nghiệp, hơn nữa cũng có vài tác giả tới góp vui, vì

vậy tôi đã đặt một chiếc bánh cỡ lớn nhất.” Bình Quả và Lan Ninh đứng

trước quầy thu tiền, đang chờ thợ làm bánh đóng gói xong chiếc bánh

gato, “Hơn nữa chiếc bánh này là bánh gato hai tầng, nếu như ăn không

hết còn có thể bôi lên mặt chủ biên một ít.”



Lan Ninh: “…”



Không ngờ cậu ta lại có oán niệm với chủ biên sâu như vậy đấy…



“Hôm nay

cũng có vài tác giả tới nữa sao?” Lan Ninh có chút hiếu kỳ, các tác giả

của Mister Calitri đều là những tác giả vô cùng nổi tiếng trong nước, có điều cô cũng chỉ mới gặp thầy Hạnh Tâm, nếu như có thể thừa cơ hội này

gặp thêm mấy vị nữa, vẫn rất đáng giá.



“Ừ, dù sao

nhất định cũng có mặt thầy Mười Chín Tai, vừa đúng hôm nay là ngày đến

hạn giao bản thảo của anh ta, cũng tiện thể nộp luôn cho tôi.”



“Ồ…” Vậy mấy vị tác giả lầy chưa nộp bản bản như thầy Hạnh Tâm, chắc hẳn không mặt dày đến tham dự đâu nhỉ?



Có điều chờ

sau khi cô và Bình Quả đến nhà hàng buffet hải sản, cô mới nhận ra mình

đã đánh giá thấp độ mặt dày của thầy Hạnh Tâm rồi.



Người đang nhàn nhã ngồi trên ghế salon uống nước kia, không phải yêu tinh Hạnh Tâm thì còn là ai được nữa?.



“Thầy Hạnh

Tâm, hôm nay anh không ở nhà viết bản thảo à!” Lan Ninh nhìn dáng vẻ

thảnh thơi kia của anh liền tức giận, ngay cả bánh gato cũng không cầm

giúp Bình Quả nữa, cô phải đi giục bản thảo cái đã.



Ngôn Nho Ngữ cầm ly nước chanh thủy tinh trên tay, chậm rãi lắc qua lắc lại ly nước

hai cái, rồi mới ngước mắt lên liếc cô: “Không phải cô nói tôi không hay ra ngoài xã giao bạn bè đấy à? Tôi thấy cô nói rất có lý, tác giả không thể cắm đầu sáng tác cả ngày được, cũng phải ra ngoài đi lại một chút,

tiếp xúc với hơi thở của xã hội.”



Lan Ninh

cười ha ha mà nhìn anh: “Câu này chỉ những tác giả sáng tác bận rộn cả

ngày mới có tư cách nói thôi? Thầy Mười Chín Tai cũng đã giao bản thảo

rồi, còn bản thảo của anh đâu?”



Nghe đến

lượt mình bị điểm danh, thầy Mười Chín Tai rất tự nhiên chen chân vào

câu chuyện: “Hôm nay là sinh nhật của chủ biên, trong ngày đại hỉ thế

này, nhắc tới chuyện bản thảo quả thực là tổn thương người ta mà ~.”



Lan Ninh: “…”



Không nộp bản thảo đúng hạn mới càng làm tổn thương người khác ấy!



Cô đi đến

chỗ chủ biên đang đứng, kéo cô sang một bên: “Chủ biên, tại sao chị lại

mời thầy Hạnh Tâm! Tác giả chưa nộp bản thảo thì không có nhân quyền!”



Chủ biên

cười khổ hai tiếng: “Tôi đâu có mời anh ta, là Mười Chín Tai gọi anh ta
Ngôn Nho Ngữ cười một tiếng chế nhạo cô: “Trên thế giới này không có ai tự nhiên đối xử tốt với cô cả.”



“… Vậy hôm nay anh cho tôi đi nhờ xe là có mưu đồ gì?”



“Có thể cho tôi nợ bản thảo thêm vài ngày nữa không?”



“Vào rừng mơ mà ngủ!” Lan Ninh cởi dây an toàn, cũng không thèm quay đầu chào anh mà xuống xe luôn.



Qua cửa sổ xe Ngôn Nho Ngữ nhìn bóng lưng của cô dần biến mất trong màn đêm, anh khẽ cười mỉm rồi lái xe rời đi.



Ngày hôm sau vẫn là một ngày làm việc bình thường, chắc hẳn vì đêm qua ăn chơi điên

cuồng, cho nên sáng nay Lan Ninh dậy muộn hơn so với mọi ngày, cũng

không kịp ăn bữa sáng. Cô đem sữa chua cùng bánh mì tới công ty, vừa ăn

vừa đăng nhập QQ.



Vừa mới đăng nhập, liền phát hiện khung chat của Trời Xanh Mây Trắng đang sáng. Ồ, lẽ nào cậu ta đã sửa bản thảo xong rồi?



Cô click vào khung chat của anh, đọc tin nhắn anh vừa gửi.



Trời Xanh Mây Trắng: Biên biên, tôi thấy trên weibo của Mister Calitri vừa đăng ảnh ban biên tập, người mặc áo gió màu hồng kia là chị phải không? φ(≧ W≦*)φ



Súp Lơ: Sao cậu biết? _(:3″ ∠)_



Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của Trời Xanh Mây Trắng——



Trời Xanh Mây Trắng: Căn cứ vào thông tin trên QQ của chị và cách nói chuyện của chị nữa,

trong lòng tôi đã phác hoạ được chân dung chị, nhìn tấm ảnh, tôi cảm

thấy cô gái mặc áo gió kia phù hợp với phong cách giản dị của chị, vì

vậy suy đoán người đó là chị o(n_n)o~



Súp Lơ: … Mấy người viết tiểu thuyết trinh thám như cậu, có phải bình thường cũng hay thích suy luận người khác phải không?:)



Trời Xanh Mây Trắng: ^_^



Trời Xanh Mây Trắng: Thật ra nguyên nhân chính là, tôi cảm thấy cô gái ấy là xinh nhất [ thẹn thùng ]



Súp Lơ: … Miệng dẻo như thế, trong trường có không ít em gái theo đây mà:)



Trời Xanh Mây Trắng: FA ~ xin đừng xát muối vào lòng em. QAQ



Trời Xanh Mây Trắng: Có điều buổi tối con gái ăn nhiều như vậy sẽ dễ mập lắm nhé ^_^



Lan Ninh: “…”



Thiên thần nhỏ cũng biết nói ngọt đấy nhỉ?



Súp Lơ: Yên tâm đi, tôi luôn vận động hàng ngày để tiêu hao calo thừa:)



Trời Xanh Mây Trắng: Σ(°△°)︴Vận động gì cơ? Biên biên, lẽ nào cô không phải FA?



Lan Ninh: “…”



Độ bỉ và độ bựa được cả đôi~.



Súp Lơ: Làm sao cậu suy luận ra tôi là FA hả?



Trời Xanh Mây Trắng: Đây không phải tôi suy luận, trước đây trên mạng đã có số liệu thông kê rõ ràng, trong những nghề dễ ế nhất, thì biên tập viên đứng đầu bảng

luôn. (⊙v⊙)



Súp Lơ: ……



Súp Lơ: Tốt nhất cậu vẫn nên chuyên tâm viết bản thảo đi. [ bái bai ]