Cuộc Chiến Bản Thảo
Chương 9 : Quá khứ
Ngày đăng: 21:45 18/04/20
Trên đoạn đường còn lại, hai người cũng không nói chuyện gì nữa.
Sau khi về nhà Lan Ninh gánh trách nhiệm làm cơm tối, Ngôn Nho Ngữ thì bị cô đuổi qua một bên, tiếp tục viết bản thảo.
Vì để anh
viết bản thảo lâu hơn chút, bữa cơm này Lan Ninh cố ý làm vô cùng lâu,
đến mức ngay cả cô cũng đói bụng không chịu nổi nữa, mới xào mấy món rau rồi bưng ra bàn.
Ngôn Nho Ngữ quay đầu, cười tựa như không mà nhìn cô một chút: “Tôi còn tưởng rằng sáng mai mới được ăn cơm tối đấy.”
Lan Ninh
nhảy mũi một cái, kéo cái ghế dài ra ngồi xuống, hoàn toàn không lúng
túng như Tiểu Cửu Cửu bị người ta nhìn thấu: “Tôi nấu theo khẩu vị của
tôi, nếu như anh không thích tôi cũng không có trách nhiệm làm lại đâu
đấy.”
Ngôn Nho Ngữ cầm đũa lên, chậm rãi nói: “Chòm sao Kim Ngưu không kén ăn.”
À, hóa ra
chòm sao Kim Ngưu cũng có ưu điểm, hiếm thấy. Lan Ninh cũng cầm lấy đũa
của mình, bắt đầu ăn cơm. Sau khi ăn vài miếng, cô mới phát hiện tuy
rằng Ngôn Nho Ngữ vẫn cầm đũa, nhưng cũng không hề động đến đồ ăn.
“Sao anh không ăn đi?”
“Tôi sợ cô độc chết tôi.”
Lan Ninh: “…”
A vừa rồi tại sao cô không hạ độc quách anh ta cho xong chứ ha ha.
“Vậy anh
tuyệt đối đừng ăn miếng nào.” Bây giờ Lan Ninh chỉ muốn mau chóng cơm
nước cho xong xuôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu không phải vì cô
quá đói bụng, căn bản cũng sẽ không ngồi ăn cơm chung bàn với anh ta!
Đảo đảo đũa
vài cái liền ăn xong, cô nhìn Ngôn Nho Ngữ ngồi đối diện cũng bắt đầu ăn cơm. Lan Ninh cười chế nhạo: “Sao giờ lại ăn thế? Anh không sợ tôi hạ
độc à?”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Những món ăn này cô đều ăn rồi.”
“Vậy cũng có thể tôi đã uống thuốc giải trước rồi.”
Ngôn Nho Ngữ nâng mắt nhìn cô một cái: “Đừng xem mấy bộ phim truyền hình tám giờ tối nữa, ảnh hưởng đến sự phát triển của não.”
Lan Ninh: “…”
Cô thả mái
tóc dài xuống, chuẩn bị đi ngủ, nhưng ở trước khi tắt máy vi tính, cô
liền đăng nhập tài khoản “Hôm nay thầy Hạnh Tâm phải nộp bản thảo”, đăng một status ——
Vẫn chưa có một trang ~! QwQ
Nhắc mới nhớ tài khoản mới này vừa mới đăng ký được mấy ngày, nhưng lượng fans đã
lên được ba nghìn người, cô cảm thấy tất cả đều nhờ công lao chèn ép con dân đến đường cùng của thầy Hạnh Tâm mà ra cả.
Chủ nhật
cũng qua đi, tất cả lại chào đón một tuần mới. Sáng thứ hai mọi người
vẫn chưa thoát khỏi dư âm của kỳ nghỉ cuối tuần vừa qua, không khí trong phòng thực uể oải.
“Chào buổi sáng.” Lan Ninh cầm túi xách ngồi xuống vị trí của mình, mau chóng mở computer.
“Chào…” Bình Quả uể oải đáp lại cô một tiếng, sau đó gặm bánh bao trong tay. Lan
Ninh quay sang nhìn cô một chút, liền thấy hai quầng thâm rõ ràng dưới
mắt: “Đêm qua cậu làm gì vậy?”
“Con bạn thân thất tình, nó kéo tôi đi uống rượu đến tận sáng.”
“… Chịu khổ rồi.” Lan Ninh cởi áo khoác khoát lên trên ghế dựa, rồi đăng nhập QQ.
“Chào buổi sáng thầy Hạnh Tâm! Hôm nay cũng phải chăm chỉ viết bản thảo nhé! “
Như thường
lệ, chuyện đầu tiên khi đến công ty, là phải giục thầy Hạnh Tâm viết
bài. Cô vừa gửi tin nhắn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền quay sang
hỏi Bình Quả: “Này, cậu thích ăn súp lơ sao?”
Bình Quả uể oải đáp lại: “Rất thích, sao vậy?”
“… Không có gì.”
“À đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của chủ biên, buổi tối cô ấy mời mọi người ra ngoài chơi, cậu có rảnh không?”
“Sinh nhật
của chủ biên sao? Tôi rảnh nhưng chưa chuẩn bị quà gì!” Lan Ninh hơi
phiền não, trường học của Khúc Đồng đã khai giảng, con bé sẽ ăn cơm ở
trường, cô cũng không cần lo cơm tối cho nó, nhưng quà sinh nhật thì làm sao bây giờ? Tại sao bây giờ mới nói cho cô biết.
“Chúng tôi đã đặt một chiếc bánh gato lớn, cậu góp thêm chút tiền là được.”
“À, như vậy sao, được.” Lan Ninh nghe cô nàng nói vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm.