Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 8 : Trinh thám

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


Khúc Đồng

thấy sau khi Lan Ninh cúp điện thoại, sắc mặt cô liền trở nên khó coi,

cô nàng cẩn thận dè dặt hỏi cô: “Chị Lan Ninh, có chuyện gì à?”



Vừa nãy cô nghe nói thầy và giao bản thảo gì đó, chắc là liên quan đến công việc?



Lan Ninh

nhét điện thoại di động vào trong túi, vẻ mặt tuyệt vọng mà nhìn cô: “Có lẽ chị không ra ngoài ăn cơm với em được nữa, chịu khó đi một mình

nhé.”



Lần này đến lượt Khúc Đồng tuyệt vọng: “Vì sao chứ?”



“Chị phải tăng ca…” Còn là loại tăng ca không có lương kìa.



Khúc Đồng

nghe cô nói phải tăng ca, cũng không nói thêm gì nữa, vẻ mặt có chút

thất vọng đi vào trong nhà: “Ừm, vậy em cũng không đi nữa, em ăn mì là

được rồi.”



“Xin lỗi xin lỗi.” Lan Ninh thắt dây giày, chắp tay làm tư thế xin lỗi Khúc Đồng,

“Tuần sau chị sẽ mời em tới Đường Tâm Mật Ý ăn bánh được chưa.”



“Có thật

không?” Nghe thấy bốn chữ “Đường Tâm Mật Ý”, Khúc Đồng lập tức hào hứng

cứ như vừa được cải tử hoàn sinh, “Em siêu thích bánh ngọt ở tiệm ấy!

Hôm cửa hàng khai trương em cũng tới tham gia đó, hôm đó còn được quay

phim nữa! Tuần sau em phải diện một bộ váy mới tới đó!”



“… Ừm, được

.” Lan Ninh nghe Khúc Đồng nói thỉnh thoảng cô nàng cũng hay đăng ảnh

mình mặc trang phục Lolita lên Weibo, hình như cũng rất nổi tiếng, có

điều bây giờ cô không còn thời gian quan tâm nữa, “Vậy chị đi trước, tí

nữa em nhớ ăn cơm tối nhé.”



Vội vội vàng vàng ra khỏi nhà, Lan Ninh đi tàu điện ngầm tới khu chung cư cao cấp

của Ngôn Nho Ngữ. Nhưng đứng ngoài cửa bấm chuông nửa tiếng, bên trong

vẫn không có phản ứng gì.



… Ha ha.



Cô cười gằn

lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc cho Ngôn Nho Ngữ. Lần này đối

phương không coi số điện thoại của cô là kẻ quấy rối mà không thèm quan

tâm nữa, chuông vang lên vài tiếng bên kia liền có người nhận: “Chuyện

gì?”



“Anh còn dám hỏi tôi chuyện gì? Anh gọi điện thoại kêu tôi tới đây, nhưng lại không ở nhà là có ý gì chứ?”



Người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi mới nói: “Cô đến thật à? Không ngờ cô tích cực như vậy.”



“… …” Lan Ninh không muốn cãi nhau với anh, “Anh đang ở đâu?”



“Siêu thị, trong tủ lạnh không còn gì nữa.”



Lan Ninh cúp điện thoại tạch một cái, kìm nén cơn giận đang sôi máu. Ngôn Nho Ngữ thật sự đang nhàn nhã đi siêu thị.



“Thầy.” Cô

ngoài cười nhưng lòng thầm chửi rủa tổ tông tám đời ai đó, đi tới chào

hỏi anh. Ngôn Nho Ngữ đẩy chiếc xe mua hàng, lạnh nhạt liếc cô một cái:

“Ừm.”



Lan Ninh: “…”



Lan Ninh, không phải anh ta cố ý chỉnh mày đâu, mày phải tin con người không có ai xấu tính như vậy cả!


trong quá khứ nhưng không thể đoán trước tương lai, đồng thời lại vô

cùng tham lam. Vì chúng rất thích rượu và giầy cỏ, thổ dân liền đem rượu và giày cỏ rải đầy trên đường, mê hoặc bọn chúng. Ban đầu Tinh Tinh

không thèm động tới, bởi vì chúng nó biết ai đã làm việc đó, cũng biết

mục đích xấu xa của những người đó, nhưng sau quá nhiều lần, chúng cũng

không kiềm chế bản thân mà uống rượu say mèm, cuối cùng là bị thổ dân

bắt giữ.”



Lan Ninh đã

từng đọc ‘Sơn Hải Kinh’ ở thư viện của trường đại học, nhưng bây giờ vẫn bị hấp dẫn bởi lời kể của Ngôn Nho Ngữ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, lên

tiếng hỏi: “Vì vậy Hạnh Tâm là đồng âm của Tinh Tinh?”



Ngôn Nho Ngữ lắc đầu cười nhẹ: “Cô không cảm thấy Tinh Tinh rất giống con người sao, là do lòng tham, biết rõ có một số việc không thể làm, nhưng cuối cùng

vẫn không thể thoát khỏi sự mê hoặc của nó.” Anh nói tới đây thì quay

đầu qua nhìn Lan Ninh, trong đôi đồng tử đen bóng che giấu tâm sự mà

không ai có thể hiểu được, “Sát ý cũng là một sự mê hoặc.”



Trong nháy

mắt Lan Ninh bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, đến ngay cả bản thân cô cũng

không giải thích được. Cô kéo vạt áo khoác trên người vào, nhìn anh nói: “Thầy à, đêm hôm thế này đừng dọa người khác được không?”



Ngôn Nho Ngữ cong khóe miệng, chút ẩn ý trong mắt nhanh chóng biến mất không còn

thấy tăm hơi: “Ý tôi là những nhân vật dưới ngòi bút của tôi.” Anh như

nhớ ra điều gì đó, dùng giọng nói rất chậm mà hỏi Lan Ninh, “Cô có nhớ

Triệu Việt không?”



Triệu Việt,

là nữ chính trong bộ thứ nhất ‘Diễn Viên’. Cô ấy là một nữ diễn viên rất nổi tiếng trong nước. Trong công việc cô vô cùng nghiêm túc với bản

thân, thái độ nghiêm túc này chủ yếu thể hiện thông qua từng nhân vật mà cô đóng. Cô ấy thường tự thân trải nghiệm cuộc sống của nhân vật của

mình. Nếu như cô muốn xây dựng một hình tượng bác sĩ, cô sẽ nghiêm túc

tới bệnh viện trải nghiệm công việc của một bác sĩ; nếu như cô muốn đóng vai cô giáo, cô cũng sẽ tới trường học trải nghiệm cuộc sống của một

giáo viên; nếu như cô chỉ là một công nhân rất bình thường, cô cũng sẽ

tới nhà máy trải nghiệm cuộc sống của một công nhân. Giới truyền thông

luôn nói, trong nước không thể tìm một diễn viên nào có thể chuyên

nghiệp như Triệu Việt. Rồi một ngày nọ cô nhận được kịch bản của một bộ

phim hình sự, nhân vật chính trong phim đã giết người.



“So với mọi người Triệu Việt nghĩ mình rất kỳ lạ, nhưng cô ấy vẫn nhận bộ phim ‘Trục phong’ ấy, cô nghĩ là vì sao?”



Lan Ninh ngạc nhiên, không chỉ vì câu hỏi này của anh, mà cũng bởi vì anh không dùng từ “Chuyên nghiệp”, mà lại dùng từ “kỳ lạ”.



Triệu Việt có một sự kiên trì cố chấp, quả thực là rất kỳ quái.



“Khi Triệu

Việt bị bắt, Ngô Dạng đã phát hiện kịch bản ‘Tặng người yêu của em’

trong thư phòng của cô ấy, cô có chú ý chi tiết này không?”



Lan Ninh cố gắng suy nghĩ một chút, rồi lúng túng cười nói: “Hình như là có chi tiết đo.”



Sau đó cô

lại hứng chịu “nụ cười miệt thị ” từ Ngôn Nho Ngữ: “‘Tặng người yêu của em’ cũng là một kịch bản điện ảnh trinh thám, tôi cũng đã từng nhắc

qua trong một câu truyện ngắn nào đó.”



“… Ý của anh là, trước đây Triệu Việt đã từ chối một kịch bản trinh thám, thế nhưng

khi cô ấy đọc kịch bản ‘Trục phong’, đã không hề từ chối?”



Cô có nên đọc lại quyển tiểu thuyết này lần nữa không?



“Đó chính là ý tôi muốn nói, sát ý cũng là một sự mê hoặc.” Ngôn Nho Ngữ nói xong

thì nhìn Lan Ninh, ánh mắt lại mang chút ẩn ý, “Trong khoảnh khắc nào

đó, cô có từng hận không thể giết chết ai đấy không?”



Lan Ninh hơi chau mày, im lặng một chút rồi nhìn anh nói: “Mỗi lần anh bịa lý do

trốn bản thảo, tôi đều hận không thể một dao chém chết anh.”