Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 7 : An ủi

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


Lần này Ngôn Nho Ngữ có nhà, sau khi anh mở cửa, vẫn liếc nhìn Lan Ninh bằng nửa con mắt như lần trước: “Cô lại tới đòi bản thảo?”



Anh mặc một chiếc áo len màu đen ở nhà rất bình thường, người thì cao gầy như cái giá mắc áo, vậy mà vừa mặc áo vào trông cũng thật đẹp trai. Lan Ninh cảm thấy sau khi nhìn thấy anh, cơn giận của cô cũng giảm đi một nửa.



Cô giơ túi bánh gato đang cầm trên tay, cười với anh: “Tôi nghĩ chắc thầy viết bản thảo rất mệt, cho nên mang chút đồ ăn đến động viên thầy.”



Ngôn Nho Ngữ liếc mắt nhìn hộp giấy trên tay cô vài cái, rồi mới nghiêng người để cho cô vào nhà.



Lan Ninh trộm cười trong lòng, bước thứ nhất trong kế hoạch tác chiến, thành công!



Sau khi cô vào nhà, thì xếp từng hộp bánh gatô lên khay trà thủy tinh trên bàn trà, sau đó mở ra từng cái một: “Bánh kem dâu, Matcha Mousse, Tiramisu, còn có bánh Cheese vị chanh.”



Bốn miếng bánh bốn màu rực rỡ cộng thêm mùi bơ thơm ngào ngạt, thật sự vô cùng mê người. Lan Ninh đưa mắt nhìn anh, ngọt giọng dụ dỗ như kẻ buôn người: “Muốn ăn không? Viết xong bản thảo thì tất cả là của anh.”



Ngôn Nho Ngữ đi tới ghế sofa đối diện cô ngồi xuống, cười như không mà hỏi cô: “Mấy miếng bánh gato này đang đặt trên khay trà ở nhà tôi, cô cho rằng cô có thể ngăn tôi ăn chúng sao?”



Lan Ninh cong khóe miệng mê người nói: “Anh cảm thấy anh ăn bánh nhanh hơn, hay tôi hủy bánh nhanh hơn?”



Ngôn Nho Ngữ nheo mắt, sau đó lại trưng ra vẻ mặt thản nhiên vốn có: “Tôi cũng có thể tự ra ngoài mua.”



Nụ cười trên mặt Lan Ninh càng thêm ấm áp: “Đặc điểm lớn nhất của Kim Ngưu là hết ăn rồi lại nằm, tôi đoán anh nhất định chẳng muốn ra ngoài mua đâu.”



Ngôn Nho Ngữ: “...”



Thấy anh phải nếm trái đắng, Lan Ninh hạnh phúc như muốn bay lên, cười thầm trong bụng nãy giờ muốn ngừng cũng không được.



Thoải mái quá đi mất!.



“Thầy, tốt nhất anh ngồi viết bản thảo đi, việc này cũng tương đối nhẹ nhàng vui vẻ.” Lan Ninh cười đưa ra ý kiến. Ngôn Nho Ngữ im lặng nhìn cô, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi.



Lan Ninh thấy thế, nhanh chóng gọi anh lại: “Anh đi đâu vậy?” Lẽ nào anh ta thật sự muốn ra ngoài mua? Điều này đâu có phù hợp với một người hết ăn lại nằm như chòm sao Kim Ngưu.
“Đúng vậy, nếu như trường học không bắt học sinh mặc đồng phục, em cũng định mặc như vậy tới trường.”



Lan Ninh: “...”



Được rồi, ngay cả con bé này cũng không quan tâm đến ánh mắt người khác, cô càng không có lý do gì mà sợ thay nó cả.



Vừa mới ngồi xuống thay giày, điện thoại đang đặt trong túi xách bỗng rung chuông.



“Chờ chút, chị nhận điện thoại trước đã.” Lan Ninh mới đi được một bên giày, cô bới bới một cút, rồi mới lôi được chiếc điện thoại trong túi xách ra.



Trên màn hình hiển thị người gọi là thầy Hạnh Tâm.



Lan Ninh: “...”



Cô sợ đến mức suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại xuống đất.



“Chị sao vậy?” Khúc Đồng đứng ở ngoài cửa, nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái.



Lan Ninh không trả lời cô nàng, mà trước tiên cô hít một hơi thật sâu. Cảm thấy tâm trạng rốt cục cũng bình tĩnh lại, rối mới dám nhận điện thoại: “Alo, anh gọi điện thoại cho tôi là muốn giao bản thảo sao?”



Ngôn Nho Ngữ ở đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi mới mở miệng nói: “Cô tới làm cơm tối cho tôi đi.”



Tuy rằng giọng nói quyến rũ tao nhã kia đang kề sát bên tai cô, hơn thế còn dịu dàng hơn nhiều so với ngày thường, nhưng mặt Lan Ninh vẫn ngơ ngác không hiểu gì: “... Dựa vào cái gì chứ?”



“Bởi vì tôi viết bản thảo rất mệt, cần chút gì đó động viên”.



Lan Ninh: “...”



Điên cmnr, có phải cô đã tự đào hố chôn mình rồi không?