Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 16 : Add nhầm

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


Buổi chiều

trước khi tan làm, phòng biên tập đã mở một cuộc họp khẩn cấp, vấn đề

chủ biên nhấn mạnh trong cuộc họp lần này là tiến độ bản thảo của thầy

Hạnh Tâm. Lan Ninh cảm thấy muốn bùng nổ, cô thầm nghĩ nếu trước mười

lăm tháng này cô không lấy được bản thảo, chủ biên thật sự sẽ cho cô

nghỉ việc luôn.



Sau khi họp

xong mọi người liền thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị về nhà, còn Lan

Ninh lại lên QQ copy paste giục Hạnh Tâm giao bản thảo, rồi mới tắt

Computer tan việc.



Đi ra khỏi công ty, Lan Ninh theo như mọi ngày chuẩn bị ra ga tàu điện ngầm, thì bỗng bị một người gọi lại: “Lan Ninh.”



Cô quay lại đưa mắt nhìn, suýt chút nữa bị nụ cười dịu dàng kia của Vu Mộ Viễn làm hoa cả mắt.



Lan Ninh co

giật khóe miệng, coi như không nhìn thấy hắn mà nhanh chóng đi về phía

cửa tàu điện ngầm, Vu Mộ Viễn đuổi theo cô, còn vừa đi vừa giải thích

với cô: “Hôm qua thật xấu hổ, là do anh không kiềm chế được cảm xúc của

mình nên có ăn nói hơi quá đáng, hi vọng em sẽ không để ý.”



Lan Ninh không kiên nhẫn chau mày chất vấn: “Sao anh biết tôi đang làm việc ở đây?”



Vu Mộ Viễn nở nụ cười: “Nếu như em thật sự quan tâm đến một người, mấy chuyện cỏn con này chỉ cần hỏi thăm là biết.”



… Được lắm, đừng để cô biết kẻ nào dám bán đứng cô, bằng không cô sẽ giết ngay không cần nghe giải thích.



“Hôm qua

thực sự rất xin lỗi em, tôi không nên nói những lời đó. Chúng ta đã quen nhau từ hồi học đại học, tôi tự nhận là người cũng hiểu em ít nhiều,

nhất định em không phải loại người như vậy.”



Lan Ninh rốt cục cũng đứng lại, trào phúng cười nhạt với hắn: “Trước kia tôi cũng đâu có nhận ra anh là tên đểu giả.”



Sắc mặt Vu

Mộ Viễn nhất thời trở nên khó coi, khóe miệng hắn khẽ giật, dường như

rất muốn mở miệng giải thích, nhưng Lan Ninh đã lên tiếng cướp lời nói

trước: “Thời gian trôi qua, mọi người cũng sẽ thay đổi, trước đây có thể anh cảm thấy tôi đơn giản đáng yêu, nhưng bây giờ tôi không còn như vậy nữa. Người đàn ông anh nhìn thấy hôm qua chính là bạn trai tôi, bây giờ tôi đang định tới nhà anh ấy.”



Sắc mặt Vu

Mộ Viễn lại đen đi mấy phần, Lan Ninh tiếp tục nói: “Tôi và anh đã chia

tay ba năm rồi, mọi người bỏ qua không quấy rầy cuộc sống của nhau nữa

không được à? Anh cứ luẩn quẩn bên cạnh tôi mấy ngày nay là có ý gì? Nói thật, với bản lĩnh của anh, dùng thời gian tìm tôi gây sự mà đi kiếm ai đó thì cũng thay được mấy cô bạn gái rồi ấy chứ.”



“Em…!” Vu Mộ Viễn giận dữ.



Lan Ninh

cười gằn hỏi ngược lại: “Tôi nói sai gì sao? Tôi nhớ lần đó lúc anh đi

du lịch ở Indonesia còn nhờ tôi mua vé máy bay hộ. Sau đó tôi mới biết,

anh đi du lịch cùng với cô bạn gái nước ngoài kia còn gì.”



Vu Mộ Viễn nhất thời bị chọc đúng chỗ đau nên không nói được gì.



Lan Ninh

nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, cầm túi xách đi thẳng. Không ngờ Vu Mộ

Viễn còn theo cô vào cả ga tàu điện ngầm, Lan Ninh chỉ có thể chau mày

đi xuống ở chặng khác.



Ra khỏi tàu điện ngầm cô lên xe bus, Vu Mộ Viễn vẫn kiên trì bám sát sau lưng cô.


Hạnh Tâm: … Ờ.



Mười Chín Tai: Thương cậu quá [ mắt trìu mến ]



Hạnh Tâm không nói gì thêm, trước khi anh thoát khỏi QQ, còn cấm Vân Khinh comment một ngày.



Mộc Bạch: Ha ha ha ha ha ha Vân Khinh bị ban rồi!



Mười Chín Tai: Dù sao tiếng nhóm trưởng đại nhân rên rỉ cũng chỉ có mình tôi mới được nghe thôi [ cười xấu xa ]



Mộc Bạch: Tôi cảm thấy người bị ban tiếp theo chính là anh →_→



Sau khi Vân Khinh phát hiện mình bị ban comment một ngày, thì nhắn riêng cho Hạnh Tâm một tin: “Hẳn là Down ” [2]



[2] Trong raw là thiểu năng trí tuệ nên mình chuyển sang down nhé.



Ngôn Nho Ngữ tắt laptop, quay người nhìn Lan Ninh: “Cô không biết tùy tiện động vào máy tính của người khác là bất lịch sự à?”



Tuy rằng Lan Ninh cảm thấy chuyện mình vừa làm quả thật có chút quá đáng, nhưng nếu

đối phương là thầy Hạnh Tâm thì… xin lỗi, cô không hề cảm thấy xấu hổ

chút nào.



“Anh không biết trốn bản thảo cũng bất lịch sự không kém à?” Lan Ninh chế nhạo ngược lại.



Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một chút rồi đứng thẳng người dậy, đi về phía nhà bếp: “Ăn cơm thôi.”



Lan Ninh nhảy mũi một cái, rồi theo anh đi dọn bát đĩa ra bàn ăn.



Trên bàn cơm hai người đều im lặng, Lan Ninh chuyên tâm ăn cơm của mình, trong lòng

còn cảm thấy kinh ngạc với tay nghề của Ngôn Nho Ngữ. Tuy rằng hôm qua

anh làm món bò beefsteak cũng không tệ lắm, nhưng không ngờ anh làm món

Trung cũng rất ngon.



“Cô cũng may mắn thật, nếu như ngày mai cô tới thì đã không gặp được tôi rồi.” Ngôn Nho Ngữ đột nhiên nói.



“Hả?” Lan Ninh mơ màng không hiểu gì.



Trên tay

Ngôn Nho Ngữ vẫn đang cầm đôi đũa, cười mà nói với cô: “Ngày mai chúng

tôi sẽ đi chơi xuân, đã thống nhất là cả đám sẽ đi bộ, còn chưa biết lúc nào mới về.”



Lan Ninh: “…”



Chờ chút đã, bản thảo anh ta còn chưa viết xong mà du xuân cái gì chứ? Hơn nữa “chúng tôi” là gồm những ai?



“Thầy à anh

đang đùa với tôi đấy à? Già đầu rồi còn học theo mấy đứa học sinh tiểu

học đòi đi chơi xuân?” Lan Ninh cố gắng để gương mặt mình không vặn vẹo

khó coi.



Ngôn Nho Ngữ vẫn rất từ tốn mà nói: “Bây giờ đang là mùa xuân trăm hoa đua nở, không ra ngoài ngắm hoa chẳng phải là phụ lòng cảnh đẹp đó sao? Nhóm chúng

tôi đã thống nhất rồi, quyết định sẽ đi du xuân một chuyến.”



“… Nhóm nào cơ?”



“Hôm nay cùng trốn bản thảo nhé.”



Lan Ninh: “… ” ~ Thật muốn lật cmn hết bàn cơm lên luôn.