Cuộc Chiến Bản Thảo
Chương 17 :
Ngày đăng: 21:45 18/04/20
Lan Ninh
không nhớ làm sao mình ăn hết được bát cơm đó, cô chỉ nhớ mình đã phải
liều cái mạng già này thế nào mới kiềm chế được cơn kích động muốn lật
cả đống thức ăn này lên đầu Ngôn Nho Ngữ.
Mang theo cơn giận đùng đùng về nhà, cô cảm thấy dù có tập dãn cơ cũng không thể giảm bớt nỗi đau đớn trong lòng mình.
Sắp đến ngày phải giao bản thảo rồi anh ta còn bày ra trò đi du xuân, còn gọi cả
những tác giả khác cùng đi! Tuy rằng cuối cùng anh ta hứa sẽ mang
Computer, bất cứ lúc nào rảnh sẽ viết bài, nhưng ai mà dám tin anh ta?!
Cô leo lên QQ, chia sẻ tin dữ này cho Bình Quả: “Thầy Hạnh Tâm tổ chức sự kiện bỏ trốn với quy mô lớn. “
Bình Quả: …… Anh ta lại bày trò giề?
Súp Lơ: Anh ta nói ngày mai sẽ cùng mọi người ra ngoài chơi xuân, ngày về chưa rõ.
Bình Quả: ……
Bình Quả: Tôi cảm thấy ngày mai chủ biên sẽ lên cơn…
Súp Lơ: Nãy giờ trên đầu tôi nổ pháo hoa liên tục.
Bình Quả: …
Chim cánh cụt lại vang lên tách tách báo con tin mới, Lan Ninh liếc mắt nhìn, avatar của Đại Thanh đang nhấp nháy.
Cô click vào khung chat với Đại Thanh.
.
Đại Thanh: TMD, tao lại vừa cãi nhau với lũ chó đạo văn.
Lan Ninh: …
Đại Thanh: Đã đạo văn còn dám vào truyện của tao và Weibo chửi tao mới điên, to
gan gớm [ mỉm cười ] xem Tấn Giang đi một tác phẩm ba ngàn chữ bọn họ
còn không mở cho xem free, lại dám không biết xấu hổ nói trong mắt tác
giả chỉ có tiền [ mỉm cười ] hoá ra tác giả phải sáng tác miễn phí cho
họ đọc, nếu thế bọn họ nên nuôi tao luôn phải không?
Đại Thanh: Trên đời này dù là bất cứ công việc gì, chỉ cần bạn đã bỏ công sức lao
động thì phải được hưởng thù lao xứng đáng, cả lũ đạo văn, chúng mày lại dám to gan lấy tiền không phải muốn tiền đến điên rồi sao? Mong là ông chủ tương lai sẽ không phát tiền lương cho lũ đó:)
Lan Ninh: _(:3″ ∠)_
Lan Ninh: Thấy mày thảm như vậy, đột nhiên tao cảm thấy dễ chịu hơn nhiều…
Đại Thanh: …
Đại Thanh: [ bái bai ]
Lan Ninh vô
cùng lo lắng chàng trai ngoan hiếm thấy như Trời Xanh Mây Trắng sẽ bị
Hạnh Tâm bôi xấu, liền mau chóng phòng cháy còn hơn chữa cháy mà tách
hai người họ ra: “Tôi kể cậu nghe, cậu tuyệt đối không được gặp thầy
Hạnh Tâm! Cậu nhớ nhất định phải giữ khoảng cách với anh ta, nếu không
hình tượng nam thần trong lòng cậu sẽ sụp đổ còn nhanh hơn vận tốc ánh
sáng! Đây là kinh nghiệm xương máu của chính tôi đấy!”
Trời Xanh Mây Trắng: (⊙o⊙) thật là đáng sợ.
Trời Xanh Mây Trắng: Mà đại thần như thầy Hạnh Tâm sao tôi có thể gặp được orz
À ừm… anh ta đã biết cậu là Hạt lạc giải buồn rồi.
Ngày mười
bốn tháng ba, trước ngày giao bản thảo một ngày. Lan Ninh vẫn không thể
liên lạc được với Ngôn Nho Ngữ, giờ thì cô không còn hi vọng gì với thế
giới này nữa rồi.
Hôm nay chủ
biên đã ra tối hậu thư cho cô phải lấy được bản thảo từ thầy Hạnh Tâm,
cô nhìn avatar đen xì không nhúc nhích của Hạnh Tâm, hận không thể xé
xác anh ra.
Trước khi
tan làm công ty tổ chức cuộc họp thứ hai trong tuần, Lan Ninh cũng không còn tâm trạng mà nghe nữa, cô cảm thấy đây có thể là lần cuối cùng cô
được tham gia cuộc họp ở công ty này.
Sau khi trở về bàn làm việc, cô theo thói quen liếc mắt nhìn QQ, có một khung chat đang nhấp nháy.
… Trời ạ là thầy Hạnh Tâm!!!
Lan Ninh gần như là nhào người tới vồ lấy màn hình máy tính, lấy tốc độ nhanh như
tia chớp cô mở khung chat lên, là anh vừa nhắn tin cho cô.
Hạnh Tâm: Tuy rằng Valentine’s Day cô không tặng quà cho tôi, nhưng White Valentine, tôi vẫn rất tốt bụng tặng quà cho cô đây.
Anh gửi cho
cô một tệp tài liệu, là một file Word với tiêu đề là ‘Gift For White
Valentine’. Lan Ninh kiềm chế cơn sung sướng như sóng Hoàng Hà cuồn cuộn trong lòng, mà download tệp word kia về rồi mở ra.
Trong nháy mắt như có luồng ánh sáng trắng bay ra từ màn hình kia, chiếu sáng toàn bộ thế giới u tối của cô!
Là bản thảo, là bản thảo, là bản thảo!
Ngay cả khi Lan Ninh nhận được giấy báo đỗ đại học cô cũng chưa từng xúc động như hôm nay! QAQ
Cô run rẩy leo lên weibo, đăng nhập tài khoản “Hôm nay thầy Hạnh Tâm giao bản thảo á” viết một status kích động lòng dân nhất từ trước đến giờ ——
Giao rồi!!! QAAAAAAAAAQ