Cuộc Chiến Bản Thảo
Chương 21 :
Ngày đăng: 21:46 18/04/20
Lan Ninh
thoát khỏi Weibo, bấm số gọi điện thẳng cho Ngôn Nho Ngữ. Sau khi chuông điện thoại reo ba tiếng, anh cũng nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì? Tôi
đang chuẩn bị thu dọn hành lý.”
Lan Ninh: “…”
Mẹ nó, anh ta đi thật đấy à?!
Cô tức muốn bùng cmn cháy luôn rồi: “Tôi thật sự chẳng hiểu tại sao một người mù đường lại cứ nóng lòng muốn đi du lịch thế?!”
Ngôn Nho Ngữ im lặng vài giây, sau đó anh cúp điện thoại.
Lan Ninh: “…”
Cô nhanh
chóng gọi điện lại lần nữa, may là đối phương vẫn nhận cuộc gọi. Lần này không đợi Ngôn Nho Ngữ mở miệng, Lan Ninh liền giành quyền nói trước:
“Tôi xin được nói lại lần nữa, tại sao người tự nhận mình có cảm giác về phương hướng không tốt, nhưng lại cứ thích đi du lịch vậy?”
“Cảm giác về phương hướng không tốt chỉ giới hạn với những nơi tôi chưa từng đặt
chân tới, còn những nơi tôi đã từng đi qua thì nhất định sẽ nhận ra
phương hướng.” Ngôn Nho Ngữ lạnh lùng nói xong câu đó thì lại cúp điện
thoại.
Lan Ninh: “…”
Thầy à, có phải anh tự tin vào bản thân quá không?!
Nhưng đã có
bài học thất bại lần trước, Lan Ninh chỉ lo Ngôn Nho Ngữ lại bặt vô âm
tín biến mất giữa biển người mênh mông, cô phải mau chóng gọi điện thoại cho chủ biên, báo cáo tình huống này.
Sau khi chủ
biên nghe xong, chỉ nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh cho cô: “Ngày mai cô
đi theo anh ta đi, muộn nhất là thứ ba, tôi muốn thấy cô cầm bản thảo
đại thắng trở về!”
Lan Ninh: “…”
Như vậy có phải nếu cô không có bản thảo, thì cũng không cần trở về nữa sao?
Tàu điện
ngầm còn chưa tới bến cô đã xuống rồi, trên đường đi cô gọi điện cho
Bình Quả, cô quyết định sẽ giao hợp đồng của Trời Xanh Mây Trắng cho
Bình Quả, dặn cô nàng thứ hai nhớ mang tới công ty.
Bình Quả đã biết ngọn nguồn câu chuyện, cô nàng vừa nhận hợp đồng, vừa cảm thông mà vỗ vỗ vai Lan Ninh.
Lúc Lan Ninh về đến nhà cũng gần mười giờ rồi, Khúc Đồng còn chưa ngủ, nghe thấy
tiếng mở cửa, liền hưng phấn chạy ra: “Chị Lan Ninh, ngày mai có lễ hội cosplay, chị đi với em nhé?!”
Lan Ninh lê tấm thân uể oải về phòng: “Sáng mai chị cô phải vào rừng sâu núi thẳm tu hành rồi.”
Trên đầu Khúc Đồng hiện một hàng dấu chấm hỏi, rừng già? núi thẳm? tu hành?
Cô thấy Lan
Ninh dường như rất mệt mỏi, đến cả bộ âu phục hải tặc cô cố ý mặc trên
người chị ấy cũng ngoảnh mặt làm ngơ, cô nàng bùi ngùi nắm chặt tay cô động viên: “Tuy rằng thời đại này không cho phép tu hành, nhưng em vẫn
mong chị có thể tu thành chính quả!”
phải.” Ngôn Nho Ngữ chỉ nói hai chữ, rồi cũng không giải thích gì hết,
cứ thế đi thẳng lên núi. Lan Ninh không thể làm gì khác hơn là đuổi theo sau anh.
Dọc theo con đường vào núi phong cảnh đẹp vô cùng, trên núi không khí cũng rất trong lành, bầu trời cũng xanh hơn hẳn, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót
xung quanh, cứ như vừa bước vào một thế giới khác vậy.
“Nơi này
tuyệt đấy chứ.” Lan Ninh lấy điện thoại ra chụp vài tấm, nếu in ra rồi
lồng kính đặt trên bàn làm việc sẽ cảm thấy tâm trạng thoải mái lắm đây, “Nhưng chúng ta ngủ ở đâu vậy? Tôi không thấy anh mang lều vải tới.”
“Ở đây cũng có nhà.”
“Chỗ này
cũng có người ở sao?” Lan Ninh hơi kinh ngạc, cũng có chút ngưỡng mộ, “Ở nơi này thích thật đấy, có khác gì non xanh nước biếc [1] đâu.”
[1] Gốc
là thế ngoại đào nguyên – 世外桃源: chỉ nơi tiên cảnh bồng lai vô cùng đẹp
đẽ, tự dưng nhớ ra trong TV thì chỉ nhớ được cụm từ 4 chữ này thôi, có
gì các bạn góp ý tự nhiên nhé.
Ngôn Nho Ngữ nói: “Nơi này cách thành phố rất xa, tôi tin cô sẽ chẳng ở đây lâu đâu
vì có quá nhiều thứ bất tiện và cảm thấy khó chịu.”
Lan Ninh: “…”
Anh ta nhất định phải làm cô mất hứng thế sao?
Cô âm thầm làm mặt quỷ sau lưng anh, rồi tiếp tục theo sát anh đi sâu vào trong núi.
Đi được hơn
nửa tiếng, cô vẫn chưa thấy ngôi nhà mà anh nói, trong lòng đột nhiên
liền dâng lên một cảm xúc lo lắng không thôi: “Này, anh nói những nơi
anh thường đến sẽ không lạc đường thật à?”
Ngôn Nho Ngữ không hề trả lời, Lan Ninh lại tiếp tục nói: “Lần trước anh tới đây là lúc nào vậy?”
Ngôn Nho Ngữ im lặng một chút rồi trả lời: “Một năm trước.”
Lan Ninh: “…”
… Trước giờ anh luôn có cách khiến cô kinh ngạc.
Bọn họ lại lạc đường trên núi rồi, con mẹ nó!
“Tôi cảm thấy hướng này không sai đâu, sắp tới nơi rồi.” Ngôn Nho Ngữ vô cùng tỉnh táo nói.
Lan Ninh cười thầm ha ha trong lòng, đừng bảo thủ ngang bướng nữa, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hai người lạc đường.
Cô lấy di
động ra định vị mới phát hiện sóng ở đây vô cùng yếu. Cô đi tới bên cạnh Ngôn Nho Ngữ hỏi anh: “Anh có biết số điện thoại của người đàn ông vừa
nãy không? Chỗ này còn chút tín hiệu đây.”
Ngôn Nho Ngữ mím môi không trả lời, sau khi đi được mấy bước, mắt anh sáng rực lên rồi hô lớn: “Đến rồi, chính là nơi đó.”
Lan Ninh nhìn qua theo hướng tay anh chỉ, nơi đó quả thật có một căn nhà, không phải là một tòa biệt thự… xa hoa mới đúng.
Thì ra rừng sâu núi thẳm anh ta nói, chính là ám chỉ căn biệt thự xa hoa này, =..=.