Cuộc Chiến Bản Thảo
Chương 20 :
Ngày đăng: 21:46 18/04/20
Sau khi tan
việc Lan Ninh liền tới thẳng Đại học Đế Đô, cô cũng muốn gọi Đại Thanh
đi cùng, nhưng sau khi cân nhắc thấy mang thêm người nữa cũng không lịch sự cho lắm, thôi thì đành đi một mình vậy.
Từ cửa tàu
điện ngầm đi ra, cô đi thêm vài phút nữa, thì từ xa xa liền nhìn thấy
Diệp Trừng đang đứng trước cửa trường học. Dáng người cậu không cao như
Ngôn Nho Ngữ, nhưng cũng rất dễ nhận ra trong đám sinh viên đông đúc.
Lần trước khi hai người gặp nhau, là hôm ban nhạc của cậu phải biểu
diễn, nên quần áo mặc cũng theo phong cách khá tùy tiện, nhưng lần này
thì thời trang lại giản dị đời thường hơn rất nhiều.
Chiếc áo
khoác hoodie màu nâu nhạt, quần jean xanh, ủng ngắn. Ánh nắng nhạt cuối
chiều chiếu xuống mái tóc đen mềm mại kia, nhẹ lay động trong làn gió.
Lan Ninh
không nhịn được mà cảm thán, quả nhiên là thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy
sức sống, cậu ta lại khiến cô hoài niệm về thời thanh xuân của mình rồi.
Có điều cô không nhanh chân đi tới, ngược lại là đi bộ rất chậm.
Vì Diệp
Trừng đang đứng bên cạnh một nữ sinh tóc dài, hai người họ còn đang nói
chuyện. Nữ sinh kia vẻ mặt rất bối rối, đó là vẻ mặt chỉ xuất hiện khi
đối diện với người mình thích.
Lan Ninh tự
nhận mình là người hiểu chuyện, không chừng người ta đang tỏ tình cũng
nên, à, cũng có thể là bạn gái của Diệp Trừng? Dù sao nữ sinh kia nhìn
cũng rất đáng yêu, đứng bên cạnh cậu ta trông cũng rất xứng đôi.
Bên này cô
còn đang đi tới cửa trường học bằng tốc độ ốc sên bò, bên kia Diệp Trừng đã quay người sang nhìn lại, bỗng nhìn thấy cô. Cậu hơi ngẩn người, sau đó cười gọi tên cô: “Lan Ninh.”
Lần này đến
lượt Lan Ninh hơi ngạc nhiên, mặc dù cô đã bảo cậu ta ở ngoài thì đừng
gọi cô là Biên Biên, nhưng đột nhiên lại bị đối phương gọi thẳng tên như vậy, thật sự có chút không quen lắm.
Vừa có ý đồ
đã bị phát hiện nên cô cũng không cần đi chậm lại nữa. Cô nhìn Diệp
Trừng nở nụ cười, đi vài bước liền tới đó. Nữ sinh đứng cạnh Diệp Trừng
vẫn nhìn cô, Lan Ninh có chút to xấu hổ lại gần Diệp Trừng hỏi nhỏ: “Đây là bạn gái của cậu đấy à? Đáng yêu thật đấy.”
Diệp Trừng nói: “Không phải, cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, chúng tôi đang thảo luận công việc lớp.”
Lan Ninh ồ lên một tiếng, Diệp Trừng quay đầu lại nhìn nữ sinh kia: “Chúng tôi đi ăn cơm trước, nói chuyện sau nhé.”
Lan Ninh: “…”
Chờ chút nói thẳng ra như vậy có vẻ không hay cho lắm…
Cô đi bên
cạnh Diệp Trừng, cùng cậu tới quán cơm rang của chú Vương. Theo lý
thuyết mà nói cô nhận ra nữ sinh kia rất thích Diệp Trừng, chắc cậu ta
cũng nhận ra vậy nên cậu ta mới nói câu đó, ý là đang từ chối khéo cô bé kia sao?
Lan Ninh
cũng lấy điện thoại ra, hướng về coser kia chụp vài kiểu, rồi gửi cho
Ngôn Nho Ngữ qua Wechat: “Ở Đại học Đế Đô có người đang cosplay Ngô Dạng này, còn rất rất giống nhé, thế nào, anh có cảm giác không?”
Ngôn Nho Ngữ: Cũng tạm, có điều coser chỉ có thể nhìn ở trạng thái tĩnh.
Lan Ninh: →_→
Lan Ninh: Nếu không anh tổ chức một cuộc thi Cosplay chính thức đi! Quyển thứ tư
cũng sắp xuất bản rồi, xem như là mở một hoạt động làm nóng hội sách,
anh nghĩ sao?!
Ngôn Nho Ngữ: Đề nghị không tệ, có điều quyển sách này do cô viết sao?
Ngôn Nho Ngữ: Lời cô có tác dụng gì không?
Lan Ninh: … o(n_n)o~ [Đây là vẻ mặt kiềm chế không lao tới xé xác ai kia]
“Được rồi,
đi thôi.” Diệp Trừng chụp xong vài kiểu thì quay lại tìm Lan Ninh, thấy
cô vội vàng đút di động vào túi xách, cậu nhẹ chớp mắt hỏi, “Chị đang
nhắn tin với bạn trai à?”
“Không đâu!” Ngẫm lại nếu có một người bạn trai như thầy Hạnh Tâm, chắc mỗi giây mỗi phút cô đều phải sống trong cảm giác tức nghẹn mà chết mất, “Là một tác giả khác thôi.”
“Ồ.” Diệp Trừng gật gật đầu, nói, “Biên Biên khổ cực rồi, đã tan làm rồi còn phải xử lý chuyện công việc.”
Lan Ninh tán thành thở dài mà nói: “Đúng vậy, nếu tác giả nào cũng như cậu có phải tôi nhàn nhã biết bao nhiêu không.”
Hai người đi dạo loanh quanh trong trường hơn nửa tiếng, sau đó Lan Ninh quyết định
về nhà. Trước khi đi còn không quên nhắc, lần sau cô sẽ mời Diệp Trừng
một bữa.
Sau khi ngồi yên vị trên tàu điện ngầm, cô đăng nhập Weibo của mình, đăng tấm ảnh vừa chụp lúc ăn cơm lên.
Súp Lơ V: Chúc mừng lần đầu tiên tôi ký hợp đồng dài hạn với tác giả thành công
~[ vỗ tay ] những tác giả khác nếu viết được gì hay, đừng khách sáo cứ
gửi lại cho tôi nhé ~~
[ Image ]
Đăng xong cô lướt Weibo một lượt, sau đó nhìn thấy một thông báo mới.
Hạnh Tâm: Đây là quán cơm rang chú Vương ở Đại học Đế Đô, đi gặp hạt lạc giải buồn gì đó cô nói sao?
Súp Lơ: Đọc theo tôi, Trời —— Xanh —— Mây —— Trắng ——
Hạnh Tâm:
Hạnh Tâm: Gần đây tôi không có tâm trạng viết sách, nên đã quyết định ngày mai sẽ vào rừng sâu núi thẳm tìm cảm hứng, đừng tới nhà tìm tôi.
Lan Ninh: “…”
Khoan đã…tại sao đột nhiên muốn vào rừng rú tìm cảm hứng! Không phải anh ta vừa đi chơi xuân về đấy à?!!!