Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 25 :

Ngày đăng: 21:46 18/04/20


Vì Lan Ninh

vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, nên trên người cô vẫn thoang thoảng mùi

sữa tắm chưa tan hết, lại có cơn gió đêm thổi qua, cuốn theo hương thơm

mê người tràn ngập trong tâm trí Ngôn Nho Ngữ.



Anh chưa

từng dùng mấy thứ thuốc cấm nên không biết cảm giác mê muội đó như thế

nào, nhưng chắc hẳn cũng gần giống như bây giờ, nó như một chất ma túy

quyến rũ kích thích thần kinh con người.



Nhìn đôi

đồng tử có chút hoảng sợ và mấy sợi tóc mái của cô vẫn còn hơi ẩm ướt,

khiến đôi mắt của Ngôn Nho Ngữ cũng dịu dàng hơn hẳn.



Xưa nay anh

không tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào trừ mẹ mình, hóa ra

thân thể của phụ nữ lại có thể mềm mại như vậy… ừm, thật sự rất dễ chịu.



Lan Ninh có

cảm giác một bàn tay nào đó đang chạm vào ngực cô, ngỡ ngàng mất một

giây rồi mặt đỏ bừng cô vung tay lên một cái: “Ngôn Nho Ngữ, anh mau

chết đi!”



Cú đấm này

cô dùng một trăm phần trăm công lực, vừa đúng dịp oánh trúng khóe môi

anh. Ngôn Nho Ngữ bị đau rên lên một tiếng, đồng thời cũng rời khỏi

người cô.



Khóe miệng anh dường như rách luôn rồi, Ngôn Nho Ngữ duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, quả nhiên có mùi máu tanh nhàn nhạt.



“Không hổ là người bấm cát suốt ngày, ra tay quả là tàn nhẫn.”



“Tôi thấy

vẫn còn nhẹ chán!” Lan Ninh tức giận nhỏm người ngồi dậy, dường như vẫn

còn chưa hết giận, cô xông lên muốn đấm anh thêm phát nữa.



Vừa nãy Ngôn Nho Ngữ không đề phòng nên mới trúng cú đấm kia của cô, bây giờ cô lại

muốn đấm anh thêm cái nữa cũng không dễ dàng như thế. Anh né người thoát khỏi cú đấm của Lan Ninh, nghiêng người nhìn cô: “Cô lại định làm gì

nữa?”



“Đánh chết sói háo sắc!” Lan Ninh tức đến nổ phổi mà nói.



Dường như

lúc này Ngôn Nho Ngữ mới nhận ra điều gì đó, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên hẳn, anh mím mím môi, nói với cô: “Chuyện đó là bất ngờ thôi, tôi thấy cô sắp ngã nên mới lao tới đỡ cô.”



“Nếu không

phải do anh đột nhiên xông tới, tôi sẽ ngã xuống sao? Đêm hôm khuya

khoắt anh không ngủ, chạy đến phòng tôi làm gì?” Lan Ninh không buông

tha mà chất vấn.



Ngôn Nho Ngữ nói: “Tôi nghe thấy cô hét toáng lên nên mới chạy qua xem sao.”



Lan Ninh chỉnh lại cổ áo của mình, đề phòng mà nhìn anh: “Vì sao đột nhiên bị mất điện thế này?”



“Tôi cũng không biết, cả tòa biệt thự cũng không có điện, tôi đang định đi kiểm tra cầu giao xem sao.”
Năm thứ tư

lúc viết khóa luận tốt nghiệp, trong phòng cô có một cô bạn, đang viết

luận văn được một nửa thì ký túc mất điện, lúc đó cậu ta còn chưa kịp

lưu lại.



Đến nay cô vẫn nhớ tiếng gào khóc thảm thiết như tan nãn cõi lòng của cậu ta.



Ngôn Nho Ngữ hời hợt nhìn cô một cái, nói: “Ngốc vừa thôi, muộn như vậy sao tôi có thể viết bản thảo nữa.”



Lan Ninh: “…”



Cũng đúng, ha ha.



Cô mở tủ

lạnh ra tìm kiếm một lúc rồi hỏi Ngôn Nho Ngữ bên cạnh: “Không phải anh

nói đồ ăn chuẩn bị cho một tuần à, sao trong tủ lạnh còn ít đồ thế này?”



“Một tuần với một mình tôi, nhưng bây giờ lại có thêm cả cô, hơn nữa đặc biệt cô còn ăn nhiều.”



Lan Ninh: “…”



Anh ăn cũng đâu có ít được chưa?!



Trong tủ

lạnh có đặt một bát cơm nguội, chắc còn thừa tối nay, tuy rằng cô không

ăn, nhưng Ngôn Nho Ngữ cũng không đổ đi, mà còn cất trong tủ lạnh.



Lan Ninh cầm bát cơm ra, nhìn anh nói: “Anh để lại cho tôi à?”



Ngôn Nho Ngữ gật đầu: “Tôi biết với sức ăn của cô đêm nay nhất định sẽ đói bụng, vì

vậy mới để lại cho cô một bát, cô làm cơm rang rồi ăn.”



Lan Ninh: “…”



Tuy rằng cô rất muốn làm những món khác ngon hơn, nhưng lại phát hiện chỉ có cơm rang là vừa nhanh nhất lại tiện lợi.



Cô đánh một

quả trứng bắt đầu rang cơm, Ngôn Nho Ngữ đặt đèn pin trong nhà bếp, vừa

chiếu sáng cho cô, còn mình thì bắt đầu tìm nến.



Trong khi Lan Ninh rang cơm thì anh tìm được không ít nến, thắp từng cây từng cây một, trong phòng dần dần sáng lên.



Ngôn Nho Ngữ xếp mấy cây nến lên bàn ăn, rồi ngồi xuống ghế đối diện Lan Ninh: “Có cảm giác bữa tối dưới ánh nến chưa?”



Lan Ninh cầm đôi đũa lườm anh một cái, không muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy.



Cô im lặng

chăm chú ăn cơm, Ngôn Nho Ngữ an vị ngồi đối diện nhìn cô. Có thể vì cảm thấy có buồn chán nên anh rảnh rỗi mở miệng trêu chọc cô: “Thật ra vừa

nãy, tôi không cảm giác thấy gì đâu.”



Lan Ninh: “…”



“Anh cút đi!” Cô tức giận ném thẳng đôi đũa đang cầm trên tay về phía anh.