Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 26 :

Ngày đăng: 21:46 18/04/20


Sau khi đuổi Ngôn Nho Ngữ đi, Lan Ninh ngồi một mình dưới phòng bếp tấn công sạch đĩa cơm rang.



Cũng vì lấp

đầy được cái bụng, nên những bóng cây lay động ngoài kia nhìn qua cũng

không đáng sợ nữa. Lan Ninh cầm đèn pin mini trở về phòng, vừa đặt lưng

lên giường liền ngủ thiếp đi.



Lần này vừa mở mắt ra thì trời đã sáng choang.



Chuyện đầu tiên là xác nhận đã có điện chưa, Lan Ninh ấn công tắc trên tường, nhưng đèn trong phòng vẫn không sáng lên.



Ừm, cũng có thể là giờ còn quá sớm, nhân viên sửa điện muốn tới đây cũng tốn không ít thời gian.



Cô liền vào vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo đi xuống nhà.



Ngôn Nho Ngữ đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách uống cafe, trên bàn còn bày một

đĩa bánh mì và trái cây tươi. Lan Ninh đi tới, liếc mắt liền thấy khóe

môi bên trái của anh còn hơi tím.



“Phụt.” Xem ra cú đánh đêm qua của cô thật sự cũng hơi nặng tay rồi.



Nhưng cũng đẹp đấy chứ nhỉ?!



Ngôn Nho Ngữ nghe thấy tiếng cười của cô thì ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Cô cười cái gì?”



“Không có

gì, chỉ cảm thấy hôm nay anh đẹp trai hơn ngày thường đấy.” Lan Ninh

nhịn cười, cố gắng để ánh mắt của mình trở nên chân thành hơn bao giờ

hết.



Ngôn Nho Ngữ mím mạnh khóe môi, khiến vết thương toạc ra gây ra chút đau đớn. Anh

vươn tay lấy một quyển sách đang nằm bên cạnh, im lặng không nói gì bắt

đầu đọc sách.



Lan Ninh nhìn cốc café anh đang đặt trên bàn, có chút kỳ quái hỏi: “Không có điện sao anh pha được cafe?”



Ngôn Nho Ngữ hỏi ngược lại: “Không có điện thì không thể pha cafe à? Trước khi

người ta phát minh ra máy pha cafe chạy bằng điện, cô nghĩ con người pha cafe bằng cách nào?”



Lan Ninh: “…”



Sáng sớm mà thôi có cần đanh đá thế không…? =)))))



Cô im lặng đi xuống nhà bếp, liền nhìn thấy chiếc ấm màu hồng đang nằm trên bếp. À, thì ra pha cafe bằng gas.



Trong ấm vẫn còn chút cafe, còn nhìn thấy cả hơi nóng đang bốc lên. Cô cầm chặt tay ấm đổ cafe vào chén, vừa vặn còn đủ một chén.



Vừa lúc đi về phòng khách, cô nghe Ngôn Nho Ngữ nói: “Quả nhiên con người thời đại này quá ỷ lại vào công nghệ rồi.”



Lan Ninh: “…”



Cô thông

minh quyết định không phát biểu ý kiến, sau khi phết chút mứt hoa quả

lên bánh mì, cô liền hỏi Ngôn Nho Ngữ đang ngồi đối diện: “Lúc nào mới


Ngôn Nho Ngữ khẽ thở một hơi, lại bày ra vẻ mặt “thật sự khiến cô không đối phó nổi” mà nói: “Vậy để tôi viết thêm một chữ nữa đi.”



Anh lại cầm bút lên, viết xuống tờ giấy đang được trải dài kia.



Lan Ninh, một nét vừa xuống liền xuất hiện rõ ràng trên mặt giấy.



Sau khi anh hoàn thành tác phẩm thì nhẹ nhàng thổi mấy cái cho khô mực rồi mới chỉ lên bàn: “Làm sao vậy?”



Dĩ nhiên là

vì anh vừa viết tên của cô, Lan Ninh mặt đỏ tim đập thình thịch, cô cảm

thấy chắc hẳn vì mình đã không yêu đương lâu quá rồi.



“Rất đẹp, cảm ơn anh.” Cô cầm tờ chữ kia, cuốn lại, “Đúng rồi, ở đây có túi dày không? Tôi muốn để bản thảo vào đó.”



Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi tìm qua xem sao.”



“Ừ.” Lan

Ninh đứng đó chờ anh, ánh mắt lơ đãng lại nhìn xuống hai chư “Súp Lơ”

trên từ giấy kia. Cô cân nhắc hai giây, hai ba lần cầm tờ giấy lên rồi

lại đặt xuống, cuối cùng quyết định cất vào túi xách.



“Đây rồi.”

Ngôn Nho Ngữ quả nhiên tìm một chiếc túi dày mang tới cho Lan Ninh. Cô

cẩn thận từng li từng tí cất bản thảo vào trong túi, sau đó nói với anh: “Tôi đi dọn hành lý xong sẽ xuống ngay.”



Cô nói xong

liền chạy lên gác, bởi vì không mang nhiều đồ,nên thu dọn cũng nhanh.

Sau khi xuống nhà, cô mới phát hiện Ngôn Nho Ngữ đã hâm nóng thức ăn

buổi trưa rồi bày lên bàn: “Ăn một chút gì đã, từ đây về thành phố A

cũng mất mấy tiếng đường xe.”



“Ừm.” Lan Ninh đặt túi hành lý lên ghế sofa, vừa mới ngồi xuống ghế, đèn trong biệt thự đột nhiên sáng lên.



Hai người đều ngẩn ngơ một chút, sau đó quay lại nhìn nhau cười.



Lúc lái xe về thành phố A thì cũng sắp mười giờ rồi. Ngôn Nho Ngữ đưa Lan Ninh về nhà trước sau đó mới lái xe quay về nhà mình.



Dọc đường đi Lan Ninh ôm túi da che chở rất cẩn thận, ngay cả lúc về đến nhà,

cũng cẩn thận từng chút một đặt lên đầu giường. Khúc Đồng nghe thấy

tiếng cô trở về, hào hứng chạy tới nhìn một chút: “Oa, chị Lan Ninh về

rồi đấy à! Em gọi điện cho chị mãi mà không được, còn lo chị tu hành

thất bại rồi!”



Lan Ninh nghẹn một hồi rồi mới nói: “Điện thoại hết pin, chị còn đang sạc đây, cô đã làm bài tập xong chưa?”



Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đồng lập tức xụ xuống: “Chị Lan Ninh chị không muốn nói chuyện khác à?.”



Lan Ninh cười cười nói: “Chưa làm xong thì về phòng làm nốt cho chị.”



Khúc Đồng chẹp miệng rồi bỏ đi, Lan Ninh khẽ hát vu vơ mở máy vi tính, đăng nhập Weibo biên tập cập nhật một status mới.



Hôm nay thầy Hạnh Tâm giao bản thảo á: Giao rồi!!! Toàn bộ luôn!!! ヾ(≧o≦)〃