Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 27 :

Ngày đăng: 21:46 18/04/20


Sau khi Lan

Ninh tắt máy vi tính liền lấy điện thoại di động truy cập danh bạ xóa

hai chữ cuối trong tên “Ngôn chó điên chết đi” của ai kia.



Cô lấy tờ

chữ Ngôn Nho Ngữ viết cho mình trong túi xách, trải tờ giấy ướm thử khắp phòng tìm chỗ dán, cuối cùng quyết định dán lên mặt tường đối diện

giường ngủ.



Đương nhiên, tờ cô dán là hai chữ “Lan Ninh “.



Trước lúc đi ngủ, Lan Ninh nhìn chằm chằm bộ chữ đối diện giường một lúc lâu, rồi mới an tâm từ từ nhắm mắt vào giấc.



Sáng sớm hôm sau, trên cả đoạn đường tới công ty cô giữ chặt túi bản thảo của thầy

Hạnh Tâm trong lòng giống như đang giấu một khoản tiền kếch xù.



Bởi vì thứ

hai không đi làm, nên hôm nay cô cố ý đến sớm hơn mọi ngày, lúc đăng

nhập QQ thì phát hiện tối hôm qua Ngôn Nho Ngữ đã gửi cho cô một bản

word, là phần bản thảo anh đã viết lưu trong máy tính trước lúc mất

điện. Lan Ninh tải file word xuống, thuận tiện gửi lại một bản cho chủ

biên.



Vài ngày

không đi làm nên trên QQ liền tích lũy không ít chuyện cần phải xử lý,

sau khi gửi xong tin nhắn cho các tác giả thì cũng là lúc chủ biên bước

vào phòng. Lan Ninh mau chóng đứng dậy, đưa túi giấy da cho cô: “Chủ

biên, đây là bản thảo của thầy Hạnh Tâm, đã thu đủ!”



Chủ biên hơi ngạc nhiên, sau đó là thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng nộp

bản thảo.” Cô nhận túi giấy da, tháo từng vòng chỉ quấn trên đầu túi

giấy.



Lan Ninh

đứng bên cạnh giải thích: “Đây là phần cuối cùng, nhưng hôm ấy mất điện

nên thầy ấy phải viết tay, phần trước đó tôi đã gửi vào hòm thư cho chị

.”



“Được, tôi biết rồi.” Chủ biên lôi bản thảo ra nhìn qua một cái, rồi lại đút vào, mang về phòng làm việc của mình.



Lan Ninh trở lại vị trí của mình, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống rồi.



Chẳng được

bao lâu, chủ biên lại nhắn tin gọi cô tới phòng làm việc, Lan Ninh nghi

hoặc chau mày, nghĩ thầm trong lòng lẽ nào là bản thảo có vấn đề gì?



Cô không dám lề mề, lập tức đi sang phòng chủ biên.



“Chủ biên, bản thảo có vấn đề gì sao?”



Chủ biên

ngước mắt nhìn cô một cái, trả lại tập bản thảo cô vừa đưa cho mình:

“Vừa rồi tôi đã liên lạc với thầy Hạnh Tâm, anh ta nói hi vọng quyển

sách này sẽ do đích thân cô biên tập.”



Lan Ninh nhất thời đứng ngây người tại chỗ, sau mấy phút vẫn không thể tin được: “Để tôi biên tập?”



“Ừm, nếu thầy đã nói như vậy, quyển sách này cứ do cô phụ trách đi.”



“Nhưng …” Cô chưa có kinh nghiệm biên tập cho tiểu thuyết trinh thám, hơn nữa quyển

sách này còn là tác phẩm mới nhất của thầy Hạnh Tâm, “Thật sự để tôi làm sao?”



“Cô không có lòng tin vào bản thân à?” Chủ biên nhìn cô nói, “Đừng quá lo lắng, lời
Ngôn Nho Ngữ không trả lời, chỉ giơ túi giấy đang cầm lên hỏi cô: “Bên trong là bản thảo của tôi à?”



“À…” Lan Ninh có chút lúng túng, “Coi như anh không tới, tôi cũng có thể cướp lại!”



Ngôn Nho Ngữ im lặng nhìn cô.



Anh không

nói gì nhưng lại tạo ra sức ép vô hình khiến Lan Ninh như không có chỗ

dung thân, cô ho nhẹ hai tiếng, không thể làm gì khác hơn là nói lảng

sang chuyện khác: “À ừm, sao anh đến đây đúng lúc thế?”



Ngôn Nho Ngữ giơ túi đồ đang cầm trên tay cho cô nhìn: “Tôi tới siêu thị mua đồ, vừa đúng lúc thấy cô đang trong đó.”



“Ồ… Vậy anh đeo khẩu trang làm gì?”



Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười một tiếng, một tay kéo khẩu trang xuống: “Cô nói xem vì ai mà tôi phải đeo khẩu trang?”



Vết xanh tím rõ ràng vẫn còn hiện bên khóe môi của anh, vừa nhìn qua liền biết bị người ta đánh.



“À… hình như tôi hơi nặng tay đấy nhỉ, ha ha.”



“Lúc kết toán tiền nhuận bút thì nhớ thêm cả tiền thuốc thang vào đấy.”



Lan Ninh: “…”



Cô thầm mắng anh hẹp hòi trong lòng, Ngôn Nho Ngữ đi bên cạnh cô hỏi: “Bạn trai cũ của cô sống ở gần đây à?”



“Hẳn là vậy…” Bằng không cũng sẽ không gặp hắn ta nhiều như vậy.



Ngôn Nho Ngữ im lặng một lúc rồi nói: “Tôi muốn dọn nhà.”



Lan Ninh sặc nước miếng: “Cái gì?”



“Tôi muốn

dọn nhà.” Ngôn Nho Ngữ lặp lại lần nữa, “Cứ nghĩ hắn ta lảng vảng ở khu

này, tôi cứ có cảm giác không khí bị ô nhiễm.”



Lan Ninh: “…”



Ừm, kỳ thực cô cũng hiểu được tâm trạng đó, nhưng anh và Vu Mộ Viễn có thâm thù đại hận gì đâu chứ?



“Đúng rồi, bạn trai cũ của cô tên là gì?” Ngôn Nho Ngữ đột nhiên hỏi.



Lan Ninh ngẩn người, hỏi ngược lại: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”



“Không có gì, chỉ là muốn thu thập tư liệu sống hàng ngày thôi.”



“Hả?” Ánh

mắt Lan Ninh lóe lên một chút nghi hoặc, cô biết các tác giả lúc sáng

tác thì cần chút tư liệu, có điều tên cũng phải thu thập sao? A, thôi

đi, dù sao cái tên Vu Mộ Viễn cũng không phải bí mật thương mại gì, nếu

thầy muốn lấy vậy thì cứ lấy đi.



“Vu Mộ Viễn.” Lan Ninh nói, khua tay viết từng chữ cho anh xem.



“Ừm.” Sau khi Ngôn Nho Ngữ nhìn rõ thì gật gật đầu với cô nói, “Bản thảo tôi còn muốn sửa vài chỗ.”



“Ừm, được, tôi đã gửi một nửa bản thảo đi soát lỗi, lúc anh sửa lại chỗ nào thì nhớ đánh dấu cho tôi biết.”



“Ừm, tôi sửa xong sẽ gửi lại cho cô.”