Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 30 :

Ngày đăng: 21:46 18/04/20


Chẳng bao lâu sau Ngôn Nho Ngữ dựa theo số nhà cô gửi mà tìm đến nới, lúc đến còn xách theo mấy túi nguyên liệu nấu ăn.



“Thầy, sao

anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?” Lan Ninh nhận mấy chiếc túi anh đang

cầm, nhìn vào trong túi một chút, thịt bò, giá ngàn tầng, xương sườn,

bánh trôi, bên trong có không ít đồ.



Ngôn Nho Ngữ nói: “Tôi đi dạo siêu thị một vòng cho quen nên tiện tay mua luôn.”



Lan Ninh: “…”



Đi dạo siêu thị cho quen … Chòm kim ngưu không hổ danh gánh trách nhiệm tham ăn trong mười hai chòm sao.



Cô xách mấy

túi nguyên liệu tới nhà bếp, mở tủ lạnh ra nhìn qua: “Trong nhà cũng

không thiếu rau dưa, nên không cần mua thêm đồ ăn nữa.”



“Ừm.” Ngôn

Nho Ngữ cũng nhìn quanh nhà, ánh mắt của anh dạo qua một vòng liền nói

với Lan Ninh “Điều kiện sống ở đây cũng khá tốt, có điều chủ nhà trọ của cô chỉ sống một mình sao?”



“À, ba mẹ con bé đều ở nước ngoài, chỉ có mình nó.”



“Thì ra là

như vậy.” Ngôn Nho Ngữ gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Lan Ninh lấy

đồ ra rồi nói với Ngôn Nho Ngữ: “Vậy chúng ta cắt rau cỏ ra trước đã,

đợi lát nữa Khúc Đồng dậy thì có thể ăn được rồi.”



Ngôn Nho Ngữ nghe xong liền chau mày: “Ở chung với cô, chủ nhà trọ quả là có lộc ăn.”



Lan Ninh quay người về phía anh mà nhỏ giọng nói nói: “Bởi vì tiền thuê nhà con bé lấy siêu siêu thấp luôn!”



Ngôn Nho Ngữ cười mỉm một cái, đi vào nhà bếp giúp cô thái rau.



Sau khi Khúc Đồng từ phòng ngủ đi ra, liếc mắt liền thấy người đàn ông đẹp trai

thành thục đang thái rau trong phòng bếp nhà mình. Cô dụi dụi mắt, còn

cho rằng mình còn chưa tỉnh ngủ.



Lan Ninh vừa thấy cô đi ra, liền đặt giá ngàn tầng đã cắt gọn gàng vào một chiếc

đĩa lớn, mà nói với cô: “Em đã tỉnh chưa, vừa đúng lúc ăn cơm được rồi.”



“Đây là…?” Khúc Đồng mở to mắt nhìn Ngôn Nho Ngữ.



“À, tối nay chị làm lẩu nên mời thầy cùng tới ăn luôn, thuận tiện chúc mừng anh ấy dọn nhà mới.”



“Như vậy à, chào thầy!” Khúc Đồng cười cúi người chào Ngôn Nho Ngữ.



“Chào em.” Ngôn Nho Ngữ nhìn cô gật gật đầu, tiếp tục cắt súp lơ trên tay.



Cây súp lơ này là anh đặc biệt mua thêm.



Khúc Đồng

nhìn một đống bát sạch đang đặt trên bồn rửa bát, vẻ mặt khó tin mà nhìn Lan Ninh: “Chị Lan Ninh, bữa trưa vừa ăn buffet, tối chị còn ăn lẩu

được nữa à?”



“Tại sao
qua, anh bỗng dừng lại, Lan Ninh liền mau chóng trốn đến bờ tường và cột đèn đường gần đó.



Haiz, vì sao cô cảm thấy mình lại biến thái thế này.



Cô thầm than trong lòng một câu, vừa thấy Ngôn Nho Ngữ rẽ trái ở ngã rẽ phía trước.

Lan Ninh liền nhanh chóng đuổi theo, vừa rẽ sang thì không thấy bóng

dáng Ngôn Nho Ngữ đâu nữa.



Hả, anh ta

đi nhanh vậy sao? Lan Ninh chau mày nhìn xung quanh một lần, có thể là

anh ta đã vào tòa nhà rồi, vừa rẽ vào đây thì chỉ có một tòa nhà phía

trước, rất có thể anh ta sống ở tòa nhà này lắm.



Vừa nghĩ như vậy cô liền đi về phía tòa nhà kia, dưới lầu có trang bị cửa mật khẩu,

cô thử dùng mật khẩu của tòa nhà bọn họ, quả nhiên không mở được.



“Cần tôi

giúp cô không?” Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ bỗng vang lên từ phía sau,

Lan Ninh sợ hãi mà giật mình một cái, suýt chút nữa thì không mở nổi

miệng nữa rồi.



Người cô cứng đờ quay đầu nhìn lại, Ngôn Nho Ngữ đang đứng sau lưng cô cười mà như không nhìn cô.



“Ha ha.” Lan Ninh nở nụ cười méo miệng nhìn anh, “Vừa nãy tôi ăn có hơi nhiều, nên quyết định đi dạo xung quanh một chút.”



Ngôn Nho Ngữ cười mỉm, đi lên trước cô mở bàn phím mật khẩu đánh vào sáu con số, cửa “cạch cạch” một tiếng rồi mở ra: “Có muốn lên ngồi một chút không?”



“… Được.”



Sau khi theo Ngôn Nho Ngữ vào thang máy, trong lòng Lan Ninh còn có chút lúng túng.

Ngôn Nho Ngữ nhìn bàn phím bấm số trong thang máy, lên tiếng nói: “Sau

này cô đừng theo dõi người khác, nguy hiểm lắm.”



Lan Ninh: “…”



Cô im lặng nhìn thang máy dừng lại ở tầng hai mươi mốt, rồi theo sau Ngôn Nho Ngữ đi ra ngoài.



Ngôn Nho Ngữ ở phòng đầu tiên đối diện thang máy, bố cục trong nhà anh cũng rất

giống nhà Khúc Đồng, có điều phong cách trang trí hoàn toàn khác nhau.



“Căn nhà này là lúc mua cũng đã sửa xong rồi sao?” Lan Ninh nhìn một vòng quanh căn hộ mà hỏi Ngôn Nho Ngữ.



“Ừm, nếu như tự mình trang trí thì phải chờ rất lâu, đúng lúc nơi này có phòng vừa

sửa xong, hơn nữa phong cách này tôi cũng có thể chấp nhận.”



“Ồ… Tôi còn tưởng rằng…”



“Tưởng sao

cơ?” Ngôn Nho Ngữ đột nhiên nhìn cô, khóe miệng cong lên dường như mang

theo ý cười ranh mãnh, “Rằng vì cô nên tôi mới chuyển tới đây sao?”



Lan Ninh: “…”



Tuy rằng thật sự cô đã nghĩ như vậy, thế nhưng… anh có cần nói thẳng ra thế không?! Cảm giác mất mặt chết đi được ấy!