Cuộc Chiến Bản Thảo
Chương 31 :
Ngày đăng: 21:46 18/04/20
Ngôn Nho Ngữ nói một câu mà làm Lan Ninh xấu hổ vô cùng, cô cũng không nán lại nhà anh quá lâu, mà vội vã bỏ về. Lúc về đến nhà, Khúc Đồng vẫn duy trì tư thế lúc cô vừa đi, nằm trên
ghế không nhúc nhích.
Lan Ninh vừa thay giày, vừa nhìn cô nói: “Đừng nằm nhiều quá mau ngồi dậy hoạt động đi.”
Khúc Đồng chậm chạp nghiêng đầu qua nhìn cô hỏi: “Chị Lan Ninh, chị và thầy Ngôn có quan hệ gì vậy?”
“Quan hệ gì chứ? Chỉ là biên tập và tác giả thôi.”
“Ồ…” Sao cô
thấy chả giống gì cả. Cô chậm rãi xoay người lại đứng người ngồi dậy,
thâm ý nói: “Xem ra anh Diệp Trừng không có cơ hội nữa rồi.”
“Em đang nói gì đấy?” Lan Ninh có chút khó hiểu mà nhìn cô, thấy cô về phòng, liền
nhíu mày nói, “Em lại về phòng? Không phải bảo em ngồi dậy vận động
chút sao.” Nếu cứ tiếp tục thế này, con bé sẽ biến chất như chòm kim
ngưu mất.
Khúc Đồng thở dài một hơi: “Bây giờ tâm trạng em không tốt, không muốn vận động.”
“Em làm sao?”
“Thất tình.”
Lan Ninh: “…”
Đúng là không thể hiểu mấy đứa trẻ con thời nay nữa rồi.
Khúc Đồng
đứng trước cửa phòng mình, quay đầu lại nhìn Lan Ninh một chút: “Em đoán thầy Ngôn là một tác giả rất nổi tiếng phải không? Vừa nói mua nhà thì
mua nhà, thu nhập nhất định rất khả quan.”
“Ờ, ừm…”
“Không phải anh ấy là thầy Hạnh Tâm đấy chứ?!”
Lan Ninh: “…”
Khúc Đồng
vui mừng nhìn cô: “Đúng là thầy Hạnh Tâm hả chị? trước đây em thấy chị
đăng status đòi bản thảo anh ấy mà.” Status đó được chia sẻ lan tràn
trên weibo, ngay cả một người ít khi để ý Lan Ninh như cô, cũng nhìn
thấy status đó trên trang đầu.
“Không ngờ
thầy Hạnh Tâm lại đẹp trai như thế! Nếu như anh ấy in thêm ảnh mình lên
sách, lượng tiêu thụ tuyệt đối có thể tăng gấp đôi!”
Lan Ninh
cảnh cáo nhìn cô nàng: “Không có sự cho phép của anh ấy, em không thể
tiết lộ thông tin cá nhân của anh ấy ra ngoài, lại càng không thể đăng
lên mạng.”
“Chị yên tâm đi, chút đạo lý đó em vẫn hiểu.” Khúc Đồng nhảy lên hai lần, “A a a,
em siêu thích sách của thầy Hạnh Tâm đấy! Ngô Dạng đẹp troai nhất!”
Haiz, anh hai Diệp Trừng à, có một đối thủ nặng ký như vậy, em cũng chỉ có thể giúp anh tới đây thôi.
Sau khi Khúc Đồng trở về phòng, Lan Ninh cũng về phòng ngủ của mình. Cô đi dạo một
lúc quanh weibo, đột nhiên nhớ tới lời Khúc Đồng vừa nói, cũng có chút
hiếu kỳ thu nhập của thầy Hạnh Tâm. Cô tìm kiếm thông tin về bảng danh
sách tác giả có thu nhập cao trong nước, tìm được bảng xếp hạng năm
ngoái. Thầy Hạnh Tâm xếp thứ ba, nhuận bút thu vào lên tới… 21 triệu
nhân dân tệ.
Hạnh Tâm: Một tác giả mới.
Trời Xanh Mây Trắng: Chào mọi người, em là Trời Xanh Mây Trắng! (^o^)/~
Vân Khinh: Ơ không phải tiểu thịt tươi này có tên trong tạp chí tháng này với tôi
sao? Tôi đọc bản giới thiệu tóm tắt tác giả thì cậu ta mới học năm tư
đại học!
Mộc Bạch: … Hạnh Tâm càng ngày càng thần kinh, ngay cả người mới cũng không tha.
Trời Xanh Mây Trắng: Trời ạ! Toàn các đại sư! T^T
Trời Xanh Mây Trắng: Cứ như đang nằm mơ ấy ạ, cảm động quá! QAQ
Diệp Trừng
có cảm giác như mình đang ở trên thiên đường, trong nhóm của thầy Hạnh
Tâm không chỉ có tác giả lớn của Mister Castle mà còn có rất nhiều tác
giả ở những tạp chí khác, hơn nữa các tác giả trong nhóm này cũng không
phải đều viết tiểu thuyết trinh thám, còn có người viết ngôn tình, viết
truyện cổ tích, viết tiểu thuyết thám hiểm…
Trong đây quả thật bao quát toàn bộ các tác giả hàng đầu trong nước!
Diệp Trừng
kích động đến mức nước mắt tuôn rơi nãy giờ, cậu liền gọi cho Lan Ninh
một cuộc điện thoại, hưng phấn mà kể cho cô nghe: “Biên Biên, thầy Hạnh
Tâm kéo tôi vào nhóm tác giả của anh ấy!!!”
Lan Ninh: “………”
Tại sao cô đang ngồi nghỉ trên tàu điện ngầm cũng phải nghe tin dữ thế này?!
“Không phải
tôi nói với cậu phải cách anh ta xa một chút đấy à!” Lan Ninh tức giận
muốn nổ tung luôn tàu điện, “Nhóm tác giả ấy tên là gì?”
“Hôm nay cùng trốn bài nhé.”
“…” Lan Ninh hít một hơi thật sâu, cười mỉm một cái rồi nói với anh, “Cậu có thể thoát khỏi nhóm đó được không?”
“Tại sao?!” Thoát ra thì dễ mà muốn vào lại thì khó lắm!
Lan Ninh vô cùng đau đớn: “Gần mực thì đen đó!”
“Thầy Hạnh Tâm đâu có đen, anh ấy có màu đỏ mới đúng!”
Lan Ninh gật đầu: “Đúng, anh ta chính là heo [1]!”
[1] Chữ heo gần giống chữ đỏ, cái này mình bổ sung sau nhé…
Diệp Trừng: “…”
Cậu còn chưa chúp máy, liền nhìn thấy thầy Hạnh Tâm phát một tin trong nhóm chat:
“Vào nhóm thì phải tuân thủ quy định của nhóm.”
“Quy định nhóm gì?”
“Quy định nhóm điều thứ nhất, phải trốn bài.”
Diệp Trừng: “…”
Hả?