Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 32 :

Ngày đăng: 21:46 18/04/20


Diệp Trừng nghe quy định thứ nhất của nhóm mà hoảng hốt sau đó thì yếu ớt hỏi: “Còn điều thứ hai thì sao?”



Lần này Hạnh Tâm còn chưa kịp nói, đã có tác giả khác thay anh trả lời.



Vân Khinh: Quy định nhóm điều thứ hai, trong cuộc đấu trốn bài người thua sẽ phải biểu diễn ‘Uy phong đường đường’.



Diệp Trừng: “…”



Thi đấu trốn bài? Uy phong đường đường?



Biên Biên, thế giới của những đại thần tôi chẳng hiểu gì cả. QAQ



Hạnh Tâm: Quy định nhóm điều thứ ba, những quy tắc trên đều không có hiệu lực với nhóm trưởng.



Vân Khinh: … Anh có thể đừng vô sỉ như thế được không? Nhắc lại mới nhớ anh còn nợ chúng tôi một lần ‘Uy phong đường đường’ đấy nhé.



Mộc Bạch: Ơ kìa, có người sắp bị cấm nói rồi.



Vân Khinh: →_→



Vân Khinh: Trời Xanh Mây Trắng, xem như cậu là tiểu sư đệ, nếu như cậu thua thì chỉ cần hát khúc nhạc dạo đoạn tám chữ a a a ~~ là được.



Trời Xanh Mây Trắng: ……



Mười Chín Tai: Tôi đoán cậu ta chưa trụ được mấy ngày, đã bị cô doạ bỏ chạy mất rồi.



Mộc Bạch: Nữ thanh niên lớn tuổi FA đáng sợ như vậy đấy ╮(╯_╰)╭



Trời Xanh Mây Trắng: ^_^



Những lúc như thế này tốt nhất cậu không nên nói gì, lẳng lặng mà mỉm cười một cái là được rồi.



Cùng lúc đó, Lan Ninh hừng hực khí thế chạy tới nhà Ngôn Nho Ngữ, khi ấy anh còn

đang làm cơm tối. Nhìn người đang mặc chiếc tạp dề màu đen, nhàn nhã gọt khoai tây, trong phút chốc Lan Ninh không biết phải phát tiết đống lửa

giận trong lòng thế nào.



“Sao vậy,

xem ra tâm trạng cô không tốt lắm?” Ngôn Nho Ngữ tranh thủ ngẩng đầu

nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục gọt khoai tây trên tay. Lan Ninh trên

vai còn khoác túi xách, cô đi về anh một bước, hung dữ mà nhìn anh:

“Thầy, anh kéo Trời Xanh Mây Trắng vào nhóm tác giả của mình phải

không?”



“Đúng vậy.”



“Tại sao!”



“Bởi vì tôi

đọc tiểu thuyết của cậu ta, cảm thấy cũng không tệ lắm.” Ngôn Nho Ngữ

hơi nhếch cằm về phòng khách ra hiệu cho cô, trên bàn còn đặt tờ tạp chí số mới nhất của Miste Castle anh vừa mua về, “Hình như cậu ta cũng rất

vui mà.”



Lan Ninh: “…”



Cậu ta vẫn còn là trẻ con, anh không thể tha cho người ta à?!



“Thầy, anh

thích thì tự mình trốn bài đi, tại sao nhất định phải lôi kéo người khác xuống nước với mình!” Lan Ninh quả thực không nghĩ ra, tên này rốt cục

có sở thích kỳ quái gì!


“Ừm.”



Lan Ninh đi mấy bước rồi lại quay đầu cảnh cáo anh: “Không được tiếp xúc nhiều với Trời Xanh Mây Trắng!”



Ngôn Nho Ngữ chau lông mi: “Nhưng hình như cậu ta rất thích tôi thì phải.”



… Đó là do cậu ta bị mờ mắt!



Lan Ninh giận đùng đùng rời khỏi nhà Ngôn Nho Ngữ.



Buổi tối

trước khi cô đi ngủ, liền nhận được một tin nhắn thông báo có người vừa

chuyển khoản cho cô. Cô mở ra liếc mắt nhìn, là của Vu Mộ Viễn – người

lâu lắm rồi chưa xuất hiện.



Lần trước

khi bọn họ chia tay, cô đã đưa mọi phương thức liên lạc của Vu Mộ Viễn

vào danh sách đen, vậy mà quên mất không xóa mã tài khoản của anh ta,

không ngờ tên này vẫn có chỗ trống để chui vào.



Hắn ta

chuyển khoản cho cô một ngàn tệ, còn nhắn thêm một câu: “Anh quyết định

sang công ty bên nước ngoài, chúng ta hãy kết thúc như vậy đi.”



Lan Ninh: “…”



Hắn nói thế

là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ không phải đã kết thúc từ ba năm trước rồi

sao? Hơn nữa hắn ta còn gửi cho cô một ngàn tệ, là phí chia tay sao?



Lan Ninh quả thực cảm thấy tên này bệnh cũng không nhẹ.



Cô gửi lại

một ngàn tệ cho Vu Mộ Viễn, cũng nhắn lại cho hắn một tin: “Vu tiên

sinh, ba năm trước chúng ta đã kết thúc rồi, sau này tôi không muốn có

bất kỳ quan hệ gì với anh nữa.”



Cô vừa mới

nhắn lại, Vu Mộ Viễn đã lại nhắn tin sang cho cô, cô lại gửi lại cho hắn lần nữa, Vu Mộ Viễn lại chuyển lại cho cô… Lan Ninh rốt cục cũng nổi

giận, chuyển thẳng cho hắn 1005 tệ: “Cho anh thêm 5 tệ, cút!”



Lần này Vu Mộ Viễn rốt cục cũng dừng lại, Lan Ninh mau chóng bôi đen số của hắn.



Nằm trên

giường yên tĩnh được một lúc, cô lại nhắn tin cho Ngôn Nho Ngữ qua

Wechat: “Thầy, Vu Mộ Viễn nói hắn muốn về công ty bên kia, sau này anh

đi xung quanh khu nhà cũng không thấy mặt hắn ta nữa đâu.”



Ngôn Nho Ngữ: Cô vẫn liên lạc với anh ta?



Lan Ninh: Số tài khoản của hắn tôi quên chưa xóa, vừa rồi hắn còn chuyển cho tôi một ngàn tệ, nói với tôi hắn phải đi:”)



Lan Ninh: Anh là người viết tiểu thuyết trinh thám, anh nói xem hắn ta gửi một

ngàn tệ cho tôi là có ý gì? Ý là tình cảm trước đây của tôi chỉ đáng giá một ngàn tệ thôi sao?:”)



Ngôn Nho Ngữ: Tôi có thể sửa lại bản thảo lần nữa không?



Lan Ninh: ……