Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 33 :

Ngày đăng: 21:46 18/04/20


Cuối cùng

Lan Ninh đành lấy lý do cuốn sách đã vào công đoạn chỉnh sửa lần cuối

chuẩn bị in mà bác bỏ yêu cầu của Ngôn Nho Ngữ, nếu để cho anh sửa lại

lần nữa, cô không biết Vu Mộ Viễn sẽ chết thê thảm tơi bời hoa lá cỡ

nào.



Có điều nói đi cũng phải nói lại, anh và Vu Mộ Viễn rốt cục đã kết thù với nhau

từ bao giờ? Là lần đó ở siêu thị sao hay là sau lần ở tiệm bánh gato,

khi Vu Mộ Viễn cướp bản thảo của anh?



Lan Ninh suy nghĩ lung tung một lúc rồi cầm áo ngủ đi tắm rửa.



Sau một tuần làm việc bận rộn, rốt cục cuối tuần Lan Ninh cũng tranh thủ chút thời

gian tới phòng tập thể hình. Khoảng thời gian này bởi vì chuẩn bị sách

mới của Ngôn Nho Ngữ, nên cô phải làm rất nhiều việc, không có thời gian tới phòng tập rèn luyện, huấn luyện viên phòng tập thể hình cũng nhắn

tin wechat nhắc cô nhiều lần.



Cô túm mái

tóc dài đằng sau gáy cột cao kiểu đuôi ngựa như lúc đi làm, trên cổ vắt

một chiếc khăn lông từ phòng thay đồ đi ra. Vào thời gian này trong

phòng thể hình có tương đối nhiều người, cô vốn định cùng huấn luyện

viên tập vài động tác khởi động, nhưng thực sự là đông người quá chừng,

cô không thể làm gì khác hơn là đi chạy bộ trước.



Trước cửa sổ sát mặt đất có đặt mấy chiếc máy chạy bộ, cô chọn bừa một cái, cài đặt

xong số liệu, thì từ từ bắt đầu chạy. Chẳng được bao lâu, bên cạnh có

một người đàn ông vừa đến, anh đi tới gần Lan Ninh thì dừng lại, lên

chiếc máy chạy bên cạnh cô bắt đầu chạy bộ.



Lan Ninh theo phản xạ nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua, vừa nhìn suýt chút nữa thì trượt chân ngã khỏi máy chạy bộ.



“Thầy, sao anh lại tới đây?” Lan Ninh vịn thành bên của máy chạy bộ, kinh ngạc mà nhìn anh.



Trái ngược

với cô biểu hiện của Ngôn Nho Ngữ tương đối hững hờ. Anh nghiêng đầu

nhìn Lan Ninh một cái, hơi cong khóe miệng: “Chỗ này được cô bao thầu à, sao tôi không thể tới?”



“Không

phải…” Lan Ninh mím môi, im lặng chạy bộ được một lúc, vẫn cảm thấy có

chỗ nào đó rất kỳ lạ, “Sao anh biết tôi tập ở đây?”



Ngôn Nho Ngữ cười khẽ một tiếng: “Hôm trước thì nghĩ tôi vì cô mà chuyển tới khu

chung cư này, bây giờ lại cho rằng vì cô nên tôi mới tới phòng tập thể

hình này à?”



Lan Ninh: “…”



Tuy rằng cô suy đoán như vậy cũng có chút tự kỷ, nhưng nếu mọi chuyện chỉ là trùng hợp, thì không phải quá khéo rồi đấy chứ…



“Lấy khu

chung cư làm trung tâm, trong phạm vi có thể hoạt động của cô, chỉ có

duy nhất một phòng tập thể hình này, có thể suy ra cô ở đây cũng đơn

giản thôi.”



Lan Ninh: “…”



“Có điều quan trọng nhất chính là trước đây tôi từng thấy thẻ hội viên của cô.”



“… Vì vậy anh đang thừa nhận vì tôi nên mới tới đây?”



“Cô không hiểu ý tôi muốn nói rồi, xung quanh đây chỉ có duy nhất phòng tập thể hình này thôi.”



Lan Ninh hừ một tiếng, điều chỉnh lại hơi thở một lần nữa: “Sao anh đột nhiên muốn tập thể hình?”




Lan Ninh buồn cười mà lườm cô nàng: “Hả? Em đã nhìn thấy chưa?”



“Chưa đâu, chủ tiệm gần như rất bận, rất ít khi tới đây, có điều nghe nói anh ấy sống ở khu chung cư quốc tế Khải Thụy.”



“Ồ… Em cũng hiểu người ta rõ quá nhỉ.”



“Ha ha.”

Khúc Đồng nở nụ cười hai tiếng, ánh mắt quét một vòng từ Ngôn Nho Ngữ

sang Lan Ninh, có chút tò mò hỏi, “Có điều hai người sao lại đi cùng vậy? Hẹn hò à?”



“Phụt khụ khụ.” Lan Ninh đang uống nước nghe vậy liền bị sặc một cái, “Chúng chị gặp nhau ở phòng tập thể hình thôi.”



“À, hẹn hò ở phòng tập thể hình, sở thích của hai người cũng đặc biệt quá.”



“… Con bé này nghe không hiểu sao, tụi chị không phải đang hẹn hò.” Lan Ninh cười như không mà nhìn chằm chằm Khúc Đồng.



“Ha ha, hai người cứ từ từ nói chuyện em đi lấy đồ ăn.” Khúc Đồng đứng lên, mau chóng chạy đi.



Sau khi cô

đi, trên bàn chỉ còn lại hai người là Lan Ninh và Ngôn Nho Ngữ. Đại khái là vì mấy lời vừa rồi của Khúc Đồng, Lan Ninh bỗng cảm thấy lúng túng:

“Thật không tiện, con bé còn nhỏ nên nói lung tung, anh đừng để trong

lòng.”



Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, nở nụ cười một tiếng: “Cô mới là người đừng để trong lòng, lỗ tai đỏ hết lên rồi kia.”



Lan Ninh: “…”



Cô im lặng uống một ngụm trà lớn.



Khi Khúc

Đồng trở lại, trên tay ôm mấy đĩa đồ ăn lớn, Lan Ninh liếc mắt nhìn,

phát hiện đều là những món mình thích thì đuôi lông mi không nhịn được

mà cong lên: “Hôm nay có phải có gió lạ thổi qua phải không, sao lại

ngoan thế hả? Có phải em lại gây chuyện gì rồi không?”



“Đâu có mà.” Khúc Đồng cười gượng hai tiếng ngồi xuống chỗ của mình, đưa từng xiên

que vào trong nồi, “À ừm chuyện là, chúng em đã có kết quả thi cuối kỳ

rồi, tuần sau trường sẽ tổ chức họp phụ huynh.”



“Ừ, thì sao nữa?”



“Ha ha, môn

toán của em không tốt lắm, nếu để chú em tới họp, chú ấy nhất định sẽ

nói cho ba mẹ em biết…” Không phải cô lo ba mẹ biết chuyện sẽ mắng cô,

mà ngược lại cô cho rằng bọn họ biết chuyện cũng chẳng có thời gian mà

mắng cô, chỉ là nếu như bọn họ thấy cô ở trong nước không ai quản nên

không chịu học hành, nói không chừng còn bắt cô ra nước ngoài.



“Chị Lan

Ninh, chị có thể giúp em tham gia cuộc họp phụ huynh lần này không?”

Khúc Đồng ra vẻ đáng thương mà nhìn cô, “Thứ sáu tuần sau.”



Lan Ninh

hiểu chuyện gia đình con bé, cô cũng muốn giúp nó, chỉ là…”Thứ sáu chị

phải đi làm mà.” Nếu như nói với chủ biên cô muốn xin nghỉ để tham gia

họp phụ huynh… Chủ biên tuyệt đối sẽ không cho. Hơn nữa tạp chí đang

trong thời gian bận rộn, cô ấy cũng không chấp nhận đơn xin nghỉ của cô.



“Hả, vậy em biết làm sao giờ…”



Ngôn Nho Ngữ đang ngồi bên cạnh suy nghĩ một chút, rồi mở miệng nói chen vào: “Vậy để tôi giúp em tham dự buổi họp đi.”