Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 34 :

Ngày đăng: 21:46 18/04/20


Ngôn Nho Ngữ vừa thốt ra câu đó, bầu không khí bỗng im lặng trong nháy mắt, Khúc

Đồng vừa nghe xong thì nhào lên vui vẻ nói: “Có thật không ạ?”



“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ chỉ gật gật đầu.



Lan Ninh chọc lung tung đũa vào bát gia vị hai lần, rồi chần chừ nhìn anh: “Như vậy có được không, làm phiền thầy quá rồi.”



“Không sao, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”



Lan Ninh mím môi nhìn anh, trong lòng bỗng có dự cảm rất mãnh liệt. Thầy Hạnh Tâm

nhiệt tình bất thường thế này, nhất định là có âm mưu gì đó!



Khúc Đồng

không nghĩ nhiều như cô, con bé chỉ biết ba mẹ nó sẽ không có lý do bắt

nó ra nước ngoài nữa, liền cao hứng nói cám ơn Ngôn Nho Ngữ luôn miệng:

“Cảm ơn thầy Ngôn! Buổi họp phụ huynh bắt đầu vào ba giờ chiều thứ sáu,

chắc tầm năm giờ hơn là có thể kết thúc!”



“Ừm.”



Lan Ninh vẫn rất nghi ngờ nhìn anh: “Thầy, thật sự không sao chứ? Nếu như không tiện anh cũng không cần miễn cưỡng đâu.”



“Có gì không tiện đâu, gần đây tôi rất rảnh rỗi.”



“Có điều là họp phụ huynh mà… anh không cảm thấy mất tự nhiên sao?”



“Không hề, dù sao sau này cũng phải đi họp phụ huynh cho con, đi trước coi như là thực tập cho quen.”



Lan Ninh: “…”



Ông nội à anh lo cũng hơi xa rồi đấy, bây giờ ngay cả đối tượng hẹn hò còn không có nữa là kết hôn.



Khúc Đồng

thấy chuyện này coi như đã quyết định như thế, liền vui vẻ chạy đi lấy

đồ ăn: “Hôm nay để em mời khách, mọi người cứ ăn thoải mái đi, đừng

khách sáo nhé.”



Lan Ninh: “…”



Không biết

là vừa vận động xong nên đói bụng, hay là mùi vị của mấy chiếc que xiên

này quá ngon, tối nay Lan Ninh ăn nhiều hơn bình thường, bụng no căng

đến tận nửa đêm mới ngủ thiếp đi.



Sáng hôm sau thức dậy, cả người đều mơ mơ màng màng, trên khuôn mặt cũng hiện rõ hai chữ thiếu ngủ. Không biết tại sao với ngày thứ hai luôn bận rộn, cô chỉ có thể búi tóc lên tóm gọn vào, ngáp dài rồi đi rửa mặt.



Không biết

tại sao, cứ thứ hai xe bus công cộng và tàu điện ngầm luôn chật cứng

người, công việc ngày hôm đó cũng nhiều nhất trong tuần. Bên phía xưởng in thông báo tuần này có thể gửi giấy lót trắng [1] sang cho cô, Lan Ninh nhờ đồng nghiệp phụ trách mảng này làm việc ở xưởng chuyển phát nhanh một tấm tới nhà thầy Hạnh Tâm.



[1]: Giấy lót sách ký tên tác giả



Đương nhiên, địa chỉ không điền nơi ở trước đây, mà là địa chỉ mới.



Mặt khác,

gần đây ban biên tập nhận được không ít phản hồi tích cực từ độc giả.

Truyện ngắn ‘Cầu xin’ ngày đó của Trời Xanh Mây Trắng nhận được rất

nhiều ý kiến khen ngợi từ độc giả, đương nhiên cũng trong dự đoán của
nhiều, tuyệt đối không phải kiểu vô sỉ mặt dày như anh.



Ba Ngôn nhìn cô gật gật đầu: “Xin chào, chú là ba của Nho Ngữ, để cháu phải tới đây một chuyến, thực sự thật không tiện.”



“Đâu có đâu có, chú không sao là tốt rồi.”



Ba Ngôn cười mà hỏi cô: “Vừa nãy, hai đứa cùng nhau ăn cơm sao?”



Lan Ninh: “…”



Cô muốn thu hồi lại những lời vừa nói, cũng không thể phủ nhận một điều là tính cách anh thật sự được di truyền từ ba mình.



“Cô ấy là biên tập viên của con, xử lý sách mới của con thôi.” Ngôn Nho Ngữ nói.



“Thì ra là

như vậy.” Ba Ngôn khẽ gật đầu, trên mặt vẫn là mang theo nụ cười nhạt

nhìn Lan Ninh, “Có điều hiếm thấy khi nào con đi với bạn.”



Câu này Lan Ninh vô cùng tán thành, với tính cách này của thầy, muốn có một người bạn cũng thực không dễ dàng gì.



Sắc mặt Ngôn Nho Ngữ không chút thay đổi, anh vẫn nhìn ba anh như vậy: “Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu ba không sao thì con không quấy rầy ba nghỉ ngơi.”



Lan Ninh

đứng sau hơi ngạc nhiên một chút, chờ chút, chỉ như thế là xong đi về

sao? Tình cảm của hai cha con nhà này cũng quá lạnh nhạt đi!



“Đi thôi.”

Ngôn Nho Ngữ xoay người, kéo tay Lan Ninh đi ra ngoài. Lan Ninh quay đầu lại, nhìn ba Ngôn đang nằm trên giường nói: “Chú Ngôn, vậy chúng cháu

đi trước, ngày mai cháu sẽ quay lại thăm chú.”



“Được rồi.” Ba Ngôn nhìn cô mà cười một cái rất tươi.



Lan Ninh bị

kéo ra khỏi phòng bệnh, cô rụt tay ra khỏi tay Ngôn Nho Ngữ, giọng nói

nghe ra cũng có chút bất mãn: “Anh cứ đi như thế đấy à, sao không ở lại

chăm sóc ba mình?”



“Cô không nghe thấy ông nói bác sĩ bảo ông cần nghỉ ngơi sao?”



“… Được rồi, anh nói câu gì cũng đúng.”



Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, khóe miệng từ từ cong lên mang theo ý cười: “Cô không đói bụng sao? Vừa nãy còn chưa ăn xong cơm tối đấy.”



“Cũng có chút đói bụng…”



“Vậy thì nhanh lên về nhà ăn cơm, ăn xong còn phải đóng dấu đấy.”



“…”



“Chỉ mong hiệu suất của cô có thể nhanh hơn một chút, đừng để mấy cái thùng đó chất đống trong phòng khách nhà tôi.”



Lan Ninh: “…”



Ừm, quả

nhiên tính cách của chú Ngôn không thể tệ hại bằng anh ta được, mà trên

thế giới này cũng chẳng tìm được một người nào xấu xa hơn anh nữa.