Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 5 : Giao chiến

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


Cảm giác thần tượng sụp đổ là như thế nào?



Chính là cảm giác bây giờ của Lan Ninh đây.



Từ lúc lên

đại học cô đã đọc sách của Hạnh Tâm. Muốn cô hình dung anh là một người

như thế nào nếu chỉ cảm nhận qua văn phong, vậy thì anh sẽ là một chàng

tài hoa phong nhã, ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự. Cô còn chắc mẩm anh nhất định là người như vậy, nhưng hiện thực…



Các nhà

triết học đã nói khoảng cách sản sinh ra cái đẹp, quả đúng vậy. Đây

chính là chân lý được xây dựng bằng biết bao máu và nước mắt đó!



“Ngôn tiên

sinh, bạn gái của cậu đấy à?” Một dì hàng xóm không quen dẫn một đứa bé

vừa đi nhà trẻ về, ánh mắt bát quái kia cứ dính chặt lấy bọn họ.



“Thật là một lời nguyền rủa độc ác.” Ngôn Nho Ngữ xoay người mở cửa, Lan Ninh xấu hổ cười gượng với dì hàng xóm một cái, trước khi anh kịp đóng cửa, liền

anh hùng hy sinh máu thịt của mình mà cố gắng chen chân vào nhà.



Ngôn Nho Ngữ ném chìa khóa lên bàn, liếc mắt nhìn cô: “Cô vào đây làm gì?”



Lan Ninh hít sâu một hơi, tự nói với bản thân phải nhẫn nhịn: “Thầy Hạnh Tâm, anh có lịch nộp bản thảo, không biết lúc nào mới giao được?”



“Cô đến giục bản thảo?” Ngôn Nho Ngữ đi xuống nhà bếp, lấy mấy thứ đồ trong túi xách xếp vào trong tủ lạnh, “Ai nói cho cô địa chỉ nhà tôi?”



“Chủ biên,

cô ấy nói trước ngày mười lăm tháng sau nhất định phải có bản thảo.” Lan Ninh không theo anh xuống nhà bếp, mà ngồi lại ở trong phòng khách ngắm xung quanh.



Ngôn Nho Ngữ đóng cửa tủ lạnh lại, có chút không vui lông mày chau lên: “Quả nhiên tôi phải đi khỏi thành phố này mới đúng.”



Ha ha.



Lan Ninh

thầm cười nhạt hai tiếng, tuy rằng trong lòng cô rất khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn phải nở nụ cười lấy lòng: “Kỳ thực tôi cũng không muốn đến

quấy rầy thầy, có điều thầy không nhắn tin lại cho tôi, điện thoại cũng không nhận…”



“Mấy cuộc điện thoại quấy rối kia là của cô?” Cô còn chưa nói hết câu, đã bị Ngôn Nho Ngữ cắt ngang.



Lan Ninh: “…”



Tui…nhịn.



“Đó không phải cuộc gọi quấy rối…”



“Số nào không có trong danh bạ tôi coi là quấy rối hết.”



… Tiếp tục nhịn.”Tôi hi vọng thầy có thể lưu lại số của tôi.”



“Làm gì? Để cho cô tiện giục bản thảo sao?”



… Không thể nhịn được nữa!



“Vậy anh mau giao bản thảo đúng hẹn đi! Chỉ biết giả chết thì ra oai gì chứ? Có bản

lĩnh lầy thì phải có bản lĩnh nhận điện thoại!” Lan Ninh đem hết sự phẫn nộ trong lòng gầm lên thành một câu, sau đó liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Có điều cảm giác thoải mái không kéo dài được ba giây, cô đã thấy

hối hận rồi.



Buột miệng nói thì thoải mái trong nhất thời, nhắc đến giục bài thì sầu cả đời.
“Vậy chị cũng nói Yamashita Tomohisa!”



” Kurosaki Ichigo!”



” Ikuta Toma!”



Lan Ninh đang xào rau dưới bếp: “…”



Hoa chà [1], mấy từ đó cũng gọi là tiếng nhật à? Nếu thế vốn từ của cô cũng tăng thêm mấy trăm từ nữa rồi?



[1] Hoa

chà: Nguyên gốc là 花擦 một lời than hay nguyền rủa đơn giản, sau khi

được phổ biến trên cộng đồng mang nó đã dần dần trở thành một từ diễn tả cảm xúc của mình, đôi khi là sự tức giận, không hề mong muốn và bất lực



Khi Khúc

Đồng và Khúc Phỉ Phỉ đang chuẩn bị đánh nhau, Đại Thanh đã xách theo một túi đồ ăn mang tới. Lan Ninh để đĩa thịt đã xào qua một bên, hai người

cùng chuẩn bị bàn ăn, đồng thời cả đám cũng tập trung dưới bếp, bắt đầu

vào bữa.



“Chị Lan Ninh, sau khi khai giảng em sẽ không thời gian biểu diễn hóa trang cho chị coi nữa.” Khúc Đồng buồn bã mà nhìn cô.



Lan Ninh: “…”



Không sao, cô cũng không chờ mong lắm đâu…



Đại Thanh mở ra một lon bia, cạn chén với Lan Ninh: “Ngày vui như hôm nay không nói

chuyện đau lòng, chúc mừng Lan Ninh Ninh nhà ta đã tìm được công việc

mới!”



“Ha ha.” Lan Ninh ngoài cười nhưng khóc thầm mà cụng chén với cô nàng.



Đại Thanh nhìn vẻ mặt kì quái của cô, tò mò hỏi: “Sao vậy, công việc không ổn à?”



“Ổn, rất ổn.” Lan Ninh cụng chén với hai người còn lại.



Đại Thanh

giọng điệu nghiêm túc giáo dục cô: “Đồng chí Tiểu Lan, không phải tao

nói quá đâu, nhưng thời buổi bây giờ kiếm việc khó khăn, mày vào được

công ty lớn như vậy cũng nên thỏa mãn…”



“Mày vẫn nên im lặng mà ăn thịt đi.” Lan Ninh gắp một miếng thịt bò vào trong bát

Đại Thanh. Đại Thanh nhanh chóng giải quyết miếng thịt, cũng học theo

giọng điệu buồn bã của Khúc Đồng vừa nãy mà nói: “Hôm qua tao…lại tăng

thêm một cân.”



“Ngày nào mày chả ngồi lì ở nhà, rất dễ béo, bảo mày đi tới phòng tập yoga với tao thì mày không chịu.”



Đại Thanh bĩu môi: “Mệt lắm, tao định mua một cái máy chạy bộ về nhà.”



Lan Ninh A một tiếng rồi nói: “Thôi đi, mấy cái máy chạy bộ trên thị trường cũng chỉ mới chín mươi phần trăm.”



Đại Thanh: “…”



Lan Ninh gắp một miếng nộm ngàn sợi [2], nói với Đại Thanh: “Không phải trên mạng đang thịnh hành mấy bài tập dãn cơ sao, mày tập thử đi?”



[2] Nộm ngàn sợi – 千层肚: ai biết món này là món gì thì bảo e với @[email protected] sớ gồ mãi mà ko biết nó là cái món gì ==’