Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 4 : Tiêu tan

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


Trong phút chốc, chủ biên khiến Lan Ninh bối rối, trong đầu cô bây giờ là hàng loạt những dấu chấm than đầy nghi ngờ.



Cái gì, thầy Hạnh Tâm sẽ do cô phụ trách! Cô là biên tập viên mới đến, tự nhiên lại

giao vị tác giả nổi tiếng này cho cô! Tại sao có chuyện tốt như vậy được???



“Thầy Hạnh

Tâm có sách xuất bản sắp đến ngày giao bản thảo, nhưng tôi đã dùng mọi

phương thức liên lạc với anh ta nhưng cũng không có cách nào bắt sóng

theo kịp anh ta, nhiệm vụ này giao lại cho cô.”



“Hả?”



Chờ chút, giao cho cô ý là bảo cô đi giục bản thảo sao?



Cô còn chưa

kịp tiêu hóa thông tin, chủ biên đã mau chóng xé một tờ giấy, đặt lên

bàn rồi viết thật nhanh: “Trên đây là toàn bộ phương thức liên lạc với

anh ta, tôi không biết cô dùng cách nào, nhất định phải lấy được đầy đủ

bản thảo từ anh ta trước ngày mười lăm tháng sau, cố lên.”



Cô ta nói xong rồi nhét vội tờ giấy kia vào tay Lan Ninh, vẫy vẫy tay chào cô rồi trở về phòng làm việc của mình.



Lan Ninh: “…”



Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, giống như có cơn lốc xoáy vừa đi ngang qua vậy.



Cô chậm chạp lê bước về chỗ ngồi của mình, hỏi qua cô nàng Bình Quả ngồi bàn bên

cạnh vài điều. Đại khái là vì chủ biên ném thầy Hạnh Tâm lại cho cô, nên mong Bình Quả giới thiệu cho cô một chút về tình hình của thầy Hạnh

Tâm, không ngờ câu nói đầu tiên của cô nàng chính là: “Cậu có biết chúng tôi đặt biệt danh cho thầy Hạnh Tâm là gì không?”



“Là gì?”



“Thiên Vương lầy [1] nhất Đông Á.”



[1] Chỗ

này là 拖稿 – Tha cảo có nghĩa là không chịu nộp bản thảo, kéo dài thời

gian chày cối ko chịu nộp đấy ạ. Cơ mà để ngắn gọn thì em xin dùng từ

lầy, ai có ý kiến đóng góp cứ tự nhiên ạ ^^



Lan Ninh: “…”



Thiên Vương trốn bài và Thiên Vương cầm tháp có liên quan gì không?



Mười phút

sau đó, cô dở khóc dở cười mà nghe Bình Quả kể hàng đống trò gian manh

mà thầy Hạnh Tâm đã dùng, tầng tầng lớp lớp các cách để trốn được bản

thảo, theo lời của Bình Quả, anh ta có thể xuất bản một quyển sách với

tên ‘Bí kíp trốn bản thảo’ là điều hoàn toàn chắc chắn.



“Nhưng vô

liêm sỉ hơn cả là anh ta còn xây dựng một group, kéo thật nhiều tác giả

khác cùng vào, rồi chia sẻ với bọn họ những cách trốn nộp bản thảo mà

anh ta tâm đắc.” Bình Quả nói đến đây thì phẫn nộ đến mức đập rầm một

cái lên mặt bàn.



Lan Ninh: “…”



Trước đây cô cũng là biên tập viên, nên cũng đã từng gặp các tác giả trốn nộp bản

thảo, nhưng thể loại không chỉ một mình mình lầy, còn trở thành giáo chủ muốn lôi kéo mọi người theo cùng lầy như mình, đây là lần đầu tiên cô


Leng keng leng keng leng keng.



Lần này cô nhấn chuông cửa đến ba lần, sau khi không thấy trong nhà có tiếng động gì cuối cục cũng dừng tay.



Được rồi, thật sự trong nhà không có ai.



… Mẹ nó, lão Hạnh Tâm này sao không hành động như người bình thường cho tôi nhờ!



Cô lấy di động trong túi sách, gọi một cuộc nhưng Hạnh Tâm vẫn không trả lời. Không sao cả, cô có thể tiếp tục gọi!



Thế nhưng đối phương vẫn tiếp tục không nhận.



Cô làm tư

thế hít một hơi thật sâu, rồi cất điện thoại vào túi sách. Tại sao cô

đường đường là một biên tập viên, lại phải đi đòi bản thảo từ tác giả

như con buôn đi đòi nợ thế này?



Cô kéo vạt

áo khoác, quyết định sẽ đứng đây chờ đến khi Hạnh Tâm về thì thôi. Hồi

tiểu học thầy giáo của cô đã dạy, khó khăn giống như một cái lò xo, bạn

càng ép nó sẽ càng bật mạnh. Không phải chỉ là trốn bản thảo thôi sao,

cô không tin mình không trị được anh ta!



Chờ được mấy phút, khí thế bắt đầu tụt dần, cô lại lôi điện thoại ra, tựa người vào cửa chơi vài ván game để giết thời gian.



Sau khi mở

khóa cho level mới, cô nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần,

cô vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông hai tay xách

hai bịch túi nilon to đang đi về phía cô.



Trong nháy

mắt Lan Ninh mở to hai mắt, tuy rằng người đàn ông đã thay bộ trang phục leo núi thành áo len lông mỏng, nhưng cô vẫn nhận ra gương mặt đẹp trai kia!



Đây không phải người đàn ông cô đã gặp trên núi ở Hokkaido đấy à!



Dường như người đàn ông kia cũng nhận ra cô, anh chau mày nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: “Cô đứng trước cửa nhà tôi làm gì?”



Vẻ mặt Lan

Ninh ngơ ngác, ngay cả ván game đang chơi dở cũng quên thoát, để mặc

tiếng nhạc game vang lên giữa hai người: “Cửa nhà anh? Anh cũng ở đây?

Nhưng tôi tới tìm thầy Hạnh Tâm mà.”



Người đàn ông im lặng đánh giá cô một lượt rồi mở miệng hỏi: “Cô là ai? Tìm anh ta có việc gì?”



“Tôi là biên tập viên của tạp chí… cơ mà, chuyện này liên quan gì đến anh?”



“Cô là biên

tập viên?” Người đàn ông hứng thú nhếch mép cười một cái, đôi mắt dài

nheo lại nhìn cô, “Đương nhiên là có liên quan tới tôi rồi, bởi vì tôi

chính là thầy Hạnh Tâm cô vừa nhắc.”



Lan Ninh: “……”



Trong giây phút ấy, rõ ràng cô nhìn thấy một dòng chữ nhấp nháy trong mắt anh ta.



” Cô gái, thành công rồi ~ cô khiến tôi hứng thú.”