Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 55 :

Ngày đăng: 21:46 18/04/20


Vừa rồi lúc đi tìm Ngôn Nho Ngữ, cô đã suy nghĩ về chuyện đó rất nhiều.



Ngôn Nho Ngữ nói không sai, anh chính là anh, anh không phải Vu Mộ Viễn, vì chuyện Vu Mộ Viễn gây ra mà cô đồng nhất anh với hắn, đối với anh mà nói vốn đã không công bằng.



Nhưng điều quan trọng nhất chính là, khi lòng cô như lửa đốt lo sẽ không tìm được Ngôn Nho Ngữ, lo anh sẽ trượt chân ngã xuống sông chết đuối, thì cô mới thật sự hiểu được cái gì gọi là cuộc đời ngắn ngủi sinh mạng yếu đuối, nếu như vì cô sợ đầu sợ đuôi mà mãi mãi bỏ lỡ anh, nhất định cô sẽ nuối tiếc cả đời này.



Lúc đó cô đã nghĩ, nếu như có thể tìm thấy Ngôn Nho Ngữ ngay bây giờ, nhất định cô sẽ không chạy trốn anh nữa!



Sau đó, Ngôn Nho Ngữ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.



Dường như Ngôn Nho Ngữ không ngờ Lan Ninh lại chấp nhận anh dễ dàng như vậy, anh hơi ngẩn người rồi cúi đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô: “Em có hiểu ý của anh là gì không? Ý là chúng mình yêu nhau nhé.”



Anh tự hỏi tự đáp một hồi, khiến Lan Ninh có chút bất đắc dĩ cười đáp lại: “Đương nhiên là hiểu.”



Ngôn Nho Ngữ hơi nheo mắt, sau đó mắt anh bỗng sáng rực cả lên. Anh không kìm nén được niềm vui mà cong khóe môi, nở một nụ cười lay động lòng người: “Chúng ta về nhà nhé.”



“Vâng.” Lan Ninh gật gật đầu, cùng theo anh về nhà.



Trên đường về, Ngôn Nho Ngữ không nhịn được mà hỏi: “Sao em không biết mượn tạm điện thoại ai đó mà gọi điện cho anh?” Nếu như có thể liên lạc với đối phương, bọn họ cũng không sẽ không sốt ruột đi tìm nhau như vậy.



Lan Ninh ngẩn người: “Tại sao em phải mượn điện thoại?” Cô vừa nói thì theo bản năng đưa tay lục lọi túi áo mình, sau đó bất ngờ nói, “Ờ, hóa ra là em không mang theo di động!”



Ngôn Nho Ngữ: “...”



“Điện thoại có mang theo hay không mà em cũng không biết à?” Vậy mà anh còn hi vọng cô có thể nhớ số của mình mà gọi điện thoại cho anh nữa chứ... Ngôn Nho Ngữ vừa nghĩ tới đây liền cảm thấy có chút bất lực, may mà anh vẫn tìm được cô.



Lan Ninh cũng cảm thấy mình thật sơ ý, nhưng vẫn muốn lên tiếng bào chữa cho mình: “Coi như em có mang theo di động cũng vô dụng, điện thoại của anh cũng đâu còn pin.”



“Điện thoại của anh có hết pin suốt đâu, sau khi về anh vẫn có thể sạc pin mà.”



“... Em đâu ngờ anh còn tự về nhà được.”



Ngôn Nho Ngữ: “...”



“Anh đã nói rất nhiều lần rồi mà, anh không mù đường, hơn nữa anh cũng nghĩ cảm giác về hướng của em cũng không hơn anh bao nhiêu đâu nhé.” Anh hơi cong khóe miệng cười nhạo, dường như có vẻ không vui cho lắm.



Lan Ninh: “...”




Cậu cô ngồi phía sau nghe thấy, liền cười nói: “Vậy con chuyển công việc về đây luôn, rồi tới đây phụ cậu với dì con.”



Lan Ninh quay đầu lại làm mặt quỷ với ông, vừa quay đầu qua Tôn Nghệ Manh đã cầm một miếng dưa hấu, đưa tới cho hai người: “Anh rể, hôm trước không phải anh nói sẽ giúp nhà em viết tên phòng à, bây giờ đúng lúc mọi người đang rảnh, anh có muốn viết luôn không?”



Ngôn Nho Ngữ gật gật đầu: “Cũng được.”



Trong lúc anh đi rửa sach tay, Tôn Nghệ Manh liền chuẩn bị đầy đủ bút và giấy. Cậu Lan Ninh cũng đứng bên cạnh quan sát, tuy rằng ông biết Ngôn Nho Ngữ là một tác giả, nhưng chữ tác giả đâu có nghĩa là sẽ đẹp! Ông không tin, chữ Ngôn Nho Ngữ có thể đẹp hơn ông bao nhiêu.



Khi Ngôn Nho Ngữ vừa hạ bút viết nét chữ đầu tiên kia, ông liền biết mình thua rồi, đầu bút lông kia, cái dáng cầm bút kia, lực tay này, vừa nhìn là biết anh đã luyện thư pháp từ rất lâu, tuy rằng Ngôn Nho Ngữ cho ông cảm giấc rất lạnh lùng xa cách, nhưng lúc này khi cậu ta cầm bút lông, lại khiến ông cảm nhận được cái khí chất của con cháu nhà nho giáo.



“Anh rể, chữ anh đẹp thật đấy, đẹp hơn chữ ba em nhiều!”



Cậu Lan Ninh vừa nghe Tôn Nghệ Manh nói như vậy, trong lòng tuy rằng không vui lắm, nhưng cũng không thể mở lời phản bác. Ngôn Nho Ngữ viết xong tên phòng, Tôn Nghệ Manh lại chờ mong mà nhìn anh: “Anh tặng em mấy chữ nữa đi?”



“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ không nhiều lời, đáp một câu đơn giản, rồi một lại cầm bút lên lật giấy mới, viết xuống giấy bốn chữ “Tiền trình tự cẩm”.[1]



[1] Tiền trình tự cẩm - 前程似锦: tương lai tươi sáng, tiền đồ như gấm lụa.



“Cám ơn lời chúc của anh rể! Em sẽ dán tờ giấy này trong phòng ngủ, lúc nào cũng tự cổ vũ bản thân!” Tôn Nghệ Manh như nhặt được bảo bối cẩn thận vươn hai tay nhận chữ của Ngôn Nho Ngữ.



Cậu cô cũng tận dụng cơ hội này cũng theo vào mà nói: “Cậu cũng ghi cho chú vài chữ đi, chú muốn ‘Chiêu tài tiến bảo’!” [2]



[2] Chiêu tài tiến bảo - 招财进宝: gần với tiền vào như nước bên mình.



Tôn Nghệ Manh liếc xéo sang nhìn ba mình một cái, cảm giác ba mình quá tầm thường rồi, nhưng Ngôn Nho Ngữ nhanh chóng viết một bức ‘Chiêu tài tiến bảo’.



Lan Ninh thấy mọi người ai cũng có chữ, nên theo phong trào đòi Ngôn Nho Ngữ: “Còn cả em nữa!”



Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, rồi đặt bút viết xuống giấy vài chữ.



Sau khi anh thu bút lại, Lan Ninh nhìn ba chữ trên giấy mà ngẩn ngơ.



“―― Lấy anh nhé.”



Lan Ninh: “...”