Cuộc Chiến Bản Thảo
Chương 56 :
Ngày đăng: 21:46 18/04/20
Tôn Nghệ Manh và ba cô vừa đọc mấy chữ Ngôn Nho Ngữ viết cho Lan Ninh, liền tự giác biết nên làm gì đi đâu, để lại toàn bộ không gian tầng một này cho hai người họ.
Lan Ninh bỗng đỏ bừng cả mặt, có chút oán trách mà nhìn Ngôn Nho Ngữ: “Đột nhiên anh nổi điên gì vậy!”
Ngôn Nho thoáng chau mày, nhìn cô nói: “Anh đang cầu hôn mà em lại nghĩ anh lên cơn điên?”
Lan Ninh: “...”
Tên này cầu hôn quả thực rất giống kẻ điên lên cơn.
Cô hít sâu một hơi, buộc bản thân phải tỉnh táo lại, rồi cô quay sang Ngôn Nho Ngữ cười mỉm: “Bây giờ đã cầu hôn có phải nhanh quá rồi không? Chúng ta cũng nên hẹn hò yêu đương bình thường như người khác trước đã?”
Ngôn Nho Ngữ hỏi ngược lại: “Trước giờ không phải chúng ta vẫn đang hẹn hò đó sao?”
Lan Ninh: “...”
Cô bật cười sặc sụa: “Thầy à không hổ danh là tác giả, trí tưởng tượng của anh cũng phong phú thật đấy.”
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Lan Ninh cầm tờ giấy anh viết cho mình, để qua một bên, nhìn anh nói: “Mấy hôm trước không phải anh nói sẽ cho em chút thời gian sao, sao hôm nay lại đột nhiên vội vàng như vậy?”
Ngôn Nho Ngữ thả chiếc bút lông trong tay xuống, cũng nhìn lại cô: “Trước khi gặp cậu lớp trưởng tiểu học của em, quả thực anh đã quyết tâm muốn cho em chút thời gian, ngay cả dự định kết hôn vào năm nay anh cũng đổi luôn sang năm sau. Nhưng sau khi gặp cậu ấy, anh thay đổi quyết định rồi, anh cảm thấy quả nhiên nhất định phải kết hôn trong năm nay thôi.”
Lan Ninh: “...”
Chuyện của lớp trưởng không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Cô cho rằng khúc nhạc dạo ngắn về lớp trưởng đã chấm một dấu tròn kết thúc viên mãn, sao sức ảnh hưởng của nó vẫn lan xa thế này?
“Em nói rồi mà, em và lớp trưởng không có gì cả, hơn nữa cũng chính miệng anh nói, cậu ta có người yêu rồi mà phải không?” Lan Ninh vô cùng bất đắc dĩ nhìn anh.
“Ý hiện trên mặt chữ.” Ngôn Nho Ngữ có chút khinh bỉ nhìn cô một cái, dường như là không tin ngay cả hai chữ phòng cưới đơn giản thế mà cô cũng không hiểu, “Là phòng cưới của hai chúng ta.”
Lan Ninh: “......”
Bây giờ cô rất muốn xòe ngón tay tính toán xem, Ngôn Nho Ngữ chuyển vào khu chung cư mới được mấy tháng: “Từ lúc anh chuyển sang khu chung cư nhà em, thì đã bắt đầu cân nhắc đến chuyện phòng cưới của hai chúng ta phải không?”
Cô cảm thấy suy nghĩ của kẻ tâm thần quả nhiên người bình thường không thể theo kịp mà.
Ngôn Nho Ngữ bình tĩnh gật gật đầu: “Đúng vậy, vì thế anh mới nói chúng ta yêu nhau từ lâu rồi mà.”
Lan Ninh: “......”
Trí tưởng tượng của thầy quả thực phong phú đến đáng sợ.
“Thầy à, em cảm thấy anh hiểu sai về hai chữ tình yêu rồi.” Lan Ninh bất lực mà nhìn anh.
Cặp lông mày Ngôn Nho Ngữ hơi cong lên: “Vậy theo ý em, thế nào mới là tình yêu?”
Lan Ninh nói: “Chí ít hai người cũng phải bắt đầu từ tìm hiểu đối phương, sau đó là nắm tay, hôn nhau... gì gì đó”
Cô nói đến mức đỏ hết cả mặt.
Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ vài phút rồi đáp lời: “Nếu theo quan điểm của em, anh cho rằng chúng ta cũng thực hiện hết các bước theo trình tự đó rồi.”
Lan Ninh nhớ tới nụ hôn hôm đó ở nhà Ngôn Nho Ngữ, mặt lại càng đỏ thêm mấy phần: “Nụ hôn lần trước ở nhà anh không tính! Đó không phải hôn mà là cưỡng hôn mới đúng.”
Tất nhiên Ngôn Nho Ngữ không thích hai từ cưỡng hôn này, anh khẽ chau mày, nhìn Lan Ninh ấm ức nói: “Anh không nghĩ phức tạp như em đâu, với anh tình yêu bắt đầu từ rung động...”