Cuộc Chiến Sinh Tồn ( Bản Dịch )
Chương 4 : Nhiệm vụ ẩn
Ngày đăng: 02:03 27/06/20
Một tháng sau khi trò chơi bắt đầu, hai nghìn người chơi đã chết.
Hi vọng được giải cứu từ bên ngoài đã hoàn toàn bị dập tắt; không có lấy nổi một thông báo nào tới được đây.
Diệp Thần không tận mắt chứng kiến, vì hắn còn đang đi tìm cách mở nhiệm vụ ẩn mệt bỏ mẹ ra thời gian đâu mà quan tâm.
Nhưng khi hắn xem trên bảng tin thì nghe nói sự hoảng loạn và giận dữ bao trùm lấy toàn bộ người chơi khi họ nhận ra rằng mình sẽ không thể trở lại quả thật là không tưởng tượng nổi.
Người thì khóc lóc, kẻ thì kêu gào, một số còn thậm chí cố gắng đào xuống lòng đất và nói rằng họ sẽ phá hủy thế giới này.Tất nhiên, tất cả các công trình ở đây đều không thể bị phá hủy, vậy nên việc làm đó là hoàn toàn vô ích.
Phải mất rất nhiều ngày để họ có thể chấp nhận tình hình hiện tại và nghĩ xem nên làm gì.
Những người chơi chia ra thành bốn nhóm lớn.
Nhóm đầu tiên gồm hơn nửa số người chơi, họ là những người không chấp nhận điều kiện SWAO đã đề ra và vẫn chờ đợi sự giải cứu từ bên ngoài.
Diệp Thần rất hiểu cảm giác đau đớn của họ. Cơ thể thật của họ đang nằm ngủ trên giường hay trên ghế.
Kế hoạch của họ là «chờ đợi». Họ không rời một bước khỏi thành phố và sử dụng số tiền họ được cho khi trò chơi bắt đầu – tiền tệ tại đây được gọi là «Coll» – một cách tiết kiệm, chỉ mua đồ ăn cần thiết, cố gắng sống qua ngày, tìm những phòng trọ rẻ để ngủ và đi thành từng nhóm, phung phí thời gian mà không suy nghĩ gì.
Cũng may là «Thành phố khởi đầu» chiếm tới tận 20000km . Nhờ thế mà 2,5 tỷ người chơi đã có đủ chỗ để sống.
Nhưng cho dù họ đợi bao lâu đi nữa, Diệp Thần biết vẫn chẳng có sự giúp đỡ nào tới được nơi đây. Một ngày nào đó, bầu trời không còn trong xanh nữa mà bị những đám mây xám xịt che phủ. Tiền của họ rồi sẽ cạn kiệt và họ nhận ra mình sẽ phải làm gì đó.
Nhóm thứ hai chiếm khoảng ba mươi phần trăm, tức là khoảng 1 tỷ người chơi. Tất cả mọi người trong nhóm này hợp sức làm việc cùng nhau. Thủ lĩnh của họ từng làm admin cho trang web thông tin game online lớn nhất.
Tuy là một nhóm lớn nhưng suốt một thời gian dài họ không có lấy một cái tên chung, nhưng sau khi mà tất cả các thành viên đều nhận được đồng phục, ai đó đã đặt cho họ một cái tên nghe có vẻ hơi đáng sợ, «Quân đoàn».
Nhóm thứ ba có khoảng 500 triệu người chơi. Nhóm này gồm những người đã tiêu hết sạch Coll nhưng vẫn không muốn đánh nhau với quái vật.
Tiện đây nói thêm là có hai nhu cầu thể chất trong SAO. Đầu tiên là nhu cầu nghỉ ngơi, cái thứ hai là cảm giác đói khát.
Diệp Thần thừa biết tại sao nhu cầu nghỉ ngơi lại có ở đây. Đối với não người thì thông tin ảo và thông tin thật đều giống nhau. Nếu người chơi thấy buồn ngủ, họ có thể vào một nhà trọ và thuê một phòng ngủ tùy vào lượng tiền trong túi. Nếu bạn kiếm được đủ Coll bạn cũng có thể mua một căn nhà, nhưng nhắc trước là số tiền đó không hề nhỏ đâu.
Nhiều người chơi nghĩ rằng ăn uống là nhu cầu kì lạ. Dù rằng họ không muốn nghĩ tới điều gì đang xảy ra với cơ thể mình ở đời thực, nhưng có lẽ là họ vẫn được cho ăn mỗi ngày. Như thế có nghĩa là cảm giác rỗng bụng ở đây và ngoài đời không liên quan gì đến nhau.
Nhưng nếu như chúng ta mua bánh mì ảo hay thịt ảo ở trong đây và ăn, cảm giác trống rỗng sẽ biến mất và ta sẽ thấy no. Không có cách nào để tìm hiểu về cái cơ chế kì quặc này, mà cũng chẳng có ai là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh ở đây mà hỏi.
Điều ngược lại cũng tương tự như vậy, cơn đói sẽ không biến mất cho tới khi ta ăn. Mặc dù có đói đến cỡ nào thì người chơi cũng không chết được, thế nhưng rốt cuộc ăn uống vẫn là một nhu cầu hầu như không thể bỏ qua được. Vì thế nhiều người chơi vẫn thường xuyên đến các nhà hàng của NPC và ăn tại đó, dù rằng đấy chỉ là “ăn” về mặt dữ liệu.
Và trong trò chơi này ta cũng không cần bài tiết. Còn việc ngoài đời thật phải xử lí thế nào thì Diệp Thần thật sự không có biết về chuyện đó.
Bên trong thành phố, hay còn gọi là «Khu vực an toàn», là nơi được hệ thống bảo vệ và người chơi không thể tấn công nhau. Nhưng bên ngoài thì không như thế. Những kẻ lang thang tụ tập với nhau và phục kích những người chơi khác trên các cánh đồng hoặc mê cung – một cách kiếm tiền còn nhanh hơn cả đánh nhau với quái vật.
Cho dù vậy, họ không bao giờ «giết chết» ai – ít nhất là trong năm đầu tiên.
Nhóm này dần trở nên đông hơn và chạm tới mốc một triệu người chơi.
Và số còn lại, khoảng một trăm người chơi được gọi là «Người chơi solo» – Diệp Thần thuộc vào nhóm này.
Họ là nhóm người ích kỉ cho rằng nếu hành động một mình thì việc tăng cường sức mạnh cũng như sống sót sẽ dễ dàng hơn. Sử dụng những thông tin mà bản thân thu thập được sẽ giúp việc luyện cấp dễ dàng hơn. Một khi đã đủ sức để tự mình chiến đấu với quái vật hay bọn cướp thì họ chẳng việc gì phải đi đánh nhau với những người chơi khác.
Một đặc điểm khác của SAO là không có «Phép thuật», nói cách khác không có «đòn tấn công tầm xa có độ chính xác tuyệt đối» nên một người có thể đơn độc đánh bại một nhóm quái. Nếu như có đủ kỹ năng thì chơi solo sẽ hiệu quả hơn nhiều so đi theo nhóm.
Tất nhiên là luôn có nguy hiểm đi kèm. Giả sử bạn bị trúng trạng thái «Tê liệt», nếu có đồng đội thì họ sẽ chữa trị cho bạn, nhưng nếu chơi solo thì việc đó có thể dẫn tới cái chết. Thật ra thì ngay từ đầu, người chơi solo là nhóm có tỉ lệ chết cao nhất trong tất cả các nhóm.
Nhưng nếu như bạn có đủ kinh nghiệm và kiến thức để vượt qua những nguy hiểm trên thì lợi ích bạn nhận được sẽ nhiều hơn rủi ro, và người đã chết một lần như Diệp Thần có đủ hai điều kiện đó.
Trong SWAO người chơi có thể du hành đến bất kỳ thế giới nào, làm nhiệm vụ trò chơi đưa ra, hoặc đi đánh quái vật, ngoài ra trong thế giới này cũng có rất nhiều loại giải trí giống thế giới thực, ví dụ đua xe, quán bar, cửa hàng vv,
Diệp Thần lúc này nhận được một thông báo từ bảng tin.
“Chào mừng bạn đến với nhiệm vụ ngầm, bạn có muốn thực hiện nhiệm vụ này không"...
“Bắt đầu nhiệm vụ một người!”
“Bối cảnh: Chiến tranh thình lình xảy ra trong thành phố này, mọi người không hề phòng bị, phần lớn đã chết trong bom đạn. Còn sót lại một số thường dân trong đó có bạn đều đang ở trong phế tích của thành phố đau khổ tìm đường trốn thoát. Tiếng súng trường thường vang lên làm mọi người giật mình lo sợ. Quân phản loạn cùng bọn côn đồ không có ý định rút về, chúng đã giết người, giết đến đỏ mắt, sát khí hừng hực muốn phá hủy toàn bộ!”
“Nhiệm vụ chính: sống sót trong 7 ngày, 0/7”
“Nhiệm vụ phụ (có thể chọn có thể không): Cứu giúp bình dân đến khi chiến tranh kết thúc, điểm qua màn sẽ được tăng theo số bình dân cứu được”
“Nhắc nhở: Đối với mỗi người chơi, phụ bản của tân thủ luôn là cơ hội hiếm có khó tìm!”
Sau khi toàn bộ đoạn văn xuất hiện, nó chỉ tạm dừng chừng ba phút để Diệp Thần có thể đọc lại nội dung. Sau đó, trước mắt hắn đột nhiên sáng lên, cực kỳ chói mắt, mặc dù đã nhắm hai mắt nhưng vẫn khó chịu đến mức Diệp Thần phải lấy bàn tay che mắt lại. Tiếp theo, hắn cảm thấy bản thân ngày càng nhanh tiến vào trạng thái không trọng lực.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong hai giây.
Lúc Diệp Thần cảm giác mọi thứ đều đã trở lại bình thường, hắn buông tay xuống, mở mắt.
Ngay lập tức, Diệp Thần mở to hai mắt.
Cách chỗ hắn không tới một mét có một thi thể bị rạch bụng, đầu hơi nghiêng, hai con mắt vẩn đục vừa tầm nhìn thẳng vào mắt Diệp Thần, gần như đối diện.
Hơi thở của hắn bỗng trở nên dồn dập.
Hắn lập tức mở thanh thuộc tính của mình trên góc trái màn hình.
Thanh thuộc tính được chia làm ba trang:
“Tên họ: Diệp Thần”
“Tuổi: 17 (nam)”
“Dòng máu: nhân loại”
“Danh hiệu: không có”
“Sinh mệnh: 100%”
“Thể lực: 100”
Diệp Thần nhìn sơ qua phát hiện trang đầu là thông tin cơ bản của nhân vật người chơi, trang hai là thuộc tính của nhân vật:
“Lực lượng: F”
“Tốc độ: F”
“Thể chất: F”
“Tinh thần: F+”
“Cảm giác: F+”
Trang cuối là kỹ năng, trang bị, thanh ba lô, nhưng hiện tại đều biểu hiện trống.
“Kỹ năng: không có”
“Trang bị: không có”
“Ba lô: Không có”
“Đánh giá: là một tân thủ, so với bia đỡ đạn còn không bằng!”
Mặc dù dòng đánh giá cuối cùng có ý nhạo báng nhưng trên mặt Diệp Thần lại xuất hiện nụ cười.
Sau đó Diệp Thần nhìn về cái thi thể bị mổ bụng kia!
Diệp Thần từ từ bước đến gần cái xác. Mùi tanh hôi của máu đọng lại làm hắn cảm thấy buồn nôn liên tục. Sau đó hắn lấy tay sờ soạng, tìm kiếm trên người thi thể.
Một lát sau, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, ngay lập tức đưa mắt nhìn vào cái móc treo mà tay trái đụng trúng rồi dùng sức giật một phát, một cái ba lô từ trên người thi thể bị hắn kéo xuống dưới.
Cái ba lô này được giấu rất kỹ cộng thêm dáng ngồi của thi thể, nếu không phải Diệp Thần tìm kỹ thì chắc chắn rất khó nhận ra nó bằng hai mắt thường.
Mà được giấu kỹ như vậy chắc chắn sẽ có một ít đồ tốt. Theo bản năng, hai mắt Diệp Thần sáng rực lên nhìn chằm chằm vào cái ba lô trong tay.
(*) Tên gọi món đồ có hình dạng giống chiếc mũ 3D. Theo trò chơi trong truyện, nếu muốn tiến vào thế giới ảo thì phải đội chiếc mũ này lên.
Hi vọng được giải cứu từ bên ngoài đã hoàn toàn bị dập tắt; không có lấy nổi một thông báo nào tới được đây.
Diệp Thần không tận mắt chứng kiến, vì hắn còn đang đi tìm cách mở nhiệm vụ ẩn mệt bỏ mẹ ra thời gian đâu mà quan tâm.
Nhưng khi hắn xem trên bảng tin thì nghe nói sự hoảng loạn và giận dữ bao trùm lấy toàn bộ người chơi khi họ nhận ra rằng mình sẽ không thể trở lại quả thật là không tưởng tượng nổi.
Người thì khóc lóc, kẻ thì kêu gào, một số còn thậm chí cố gắng đào xuống lòng đất và nói rằng họ sẽ phá hủy thế giới này.Tất nhiên, tất cả các công trình ở đây đều không thể bị phá hủy, vậy nên việc làm đó là hoàn toàn vô ích.
Phải mất rất nhiều ngày để họ có thể chấp nhận tình hình hiện tại và nghĩ xem nên làm gì.
Những người chơi chia ra thành bốn nhóm lớn.
Nhóm đầu tiên gồm hơn nửa số người chơi, họ là những người không chấp nhận điều kiện SWAO đã đề ra và vẫn chờ đợi sự giải cứu từ bên ngoài.
Diệp Thần rất hiểu cảm giác đau đớn của họ. Cơ thể thật của họ đang nằm ngủ trên giường hay trên ghế.
Kế hoạch của họ là «chờ đợi». Họ không rời một bước khỏi thành phố và sử dụng số tiền họ được cho khi trò chơi bắt đầu – tiền tệ tại đây được gọi là «Coll» – một cách tiết kiệm, chỉ mua đồ ăn cần thiết, cố gắng sống qua ngày, tìm những phòng trọ rẻ để ngủ và đi thành từng nhóm, phung phí thời gian mà không suy nghĩ gì.
Cũng may là «Thành phố khởi đầu» chiếm tới tận 20000km . Nhờ thế mà 2,5 tỷ người chơi đã có đủ chỗ để sống.
Nhưng cho dù họ đợi bao lâu đi nữa, Diệp Thần biết vẫn chẳng có sự giúp đỡ nào tới được nơi đây. Một ngày nào đó, bầu trời không còn trong xanh nữa mà bị những đám mây xám xịt che phủ. Tiền của họ rồi sẽ cạn kiệt và họ nhận ra mình sẽ phải làm gì đó.
Nhóm thứ hai chiếm khoảng ba mươi phần trăm, tức là khoảng 1 tỷ người chơi. Tất cả mọi người trong nhóm này hợp sức làm việc cùng nhau. Thủ lĩnh của họ từng làm admin cho trang web thông tin game online lớn nhất.
Tuy là một nhóm lớn nhưng suốt một thời gian dài họ không có lấy một cái tên chung, nhưng sau khi mà tất cả các thành viên đều nhận được đồng phục, ai đó đã đặt cho họ một cái tên nghe có vẻ hơi đáng sợ, «Quân đoàn».
Nhóm thứ ba có khoảng 500 triệu người chơi. Nhóm này gồm những người đã tiêu hết sạch Coll nhưng vẫn không muốn đánh nhau với quái vật.
Tiện đây nói thêm là có hai nhu cầu thể chất trong SAO. Đầu tiên là nhu cầu nghỉ ngơi, cái thứ hai là cảm giác đói khát.
Diệp Thần thừa biết tại sao nhu cầu nghỉ ngơi lại có ở đây. Đối với não người thì thông tin ảo và thông tin thật đều giống nhau. Nếu người chơi thấy buồn ngủ, họ có thể vào một nhà trọ và thuê một phòng ngủ tùy vào lượng tiền trong túi. Nếu bạn kiếm được đủ Coll bạn cũng có thể mua một căn nhà, nhưng nhắc trước là số tiền đó không hề nhỏ đâu.
Nhiều người chơi nghĩ rằng ăn uống là nhu cầu kì lạ. Dù rằng họ không muốn nghĩ tới điều gì đang xảy ra với cơ thể mình ở đời thực, nhưng có lẽ là họ vẫn được cho ăn mỗi ngày. Như thế có nghĩa là cảm giác rỗng bụng ở đây và ngoài đời không liên quan gì đến nhau.
Nhưng nếu như chúng ta mua bánh mì ảo hay thịt ảo ở trong đây và ăn, cảm giác trống rỗng sẽ biến mất và ta sẽ thấy no. Không có cách nào để tìm hiểu về cái cơ chế kì quặc này, mà cũng chẳng có ai là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh ở đây mà hỏi.
Điều ngược lại cũng tương tự như vậy, cơn đói sẽ không biến mất cho tới khi ta ăn. Mặc dù có đói đến cỡ nào thì người chơi cũng không chết được, thế nhưng rốt cuộc ăn uống vẫn là một nhu cầu hầu như không thể bỏ qua được. Vì thế nhiều người chơi vẫn thường xuyên đến các nhà hàng của NPC và ăn tại đó, dù rằng đấy chỉ là “ăn” về mặt dữ liệu.
Và trong trò chơi này ta cũng không cần bài tiết. Còn việc ngoài đời thật phải xử lí thế nào thì Diệp Thần thật sự không có biết về chuyện đó.
Bên trong thành phố, hay còn gọi là «Khu vực an toàn», là nơi được hệ thống bảo vệ và người chơi không thể tấn công nhau. Nhưng bên ngoài thì không như thế. Những kẻ lang thang tụ tập với nhau và phục kích những người chơi khác trên các cánh đồng hoặc mê cung – một cách kiếm tiền còn nhanh hơn cả đánh nhau với quái vật.
Cho dù vậy, họ không bao giờ «giết chết» ai – ít nhất là trong năm đầu tiên.
Nhóm này dần trở nên đông hơn và chạm tới mốc một triệu người chơi.
Và số còn lại, khoảng một trăm người chơi được gọi là «Người chơi solo» – Diệp Thần thuộc vào nhóm này.
Họ là nhóm người ích kỉ cho rằng nếu hành động một mình thì việc tăng cường sức mạnh cũng như sống sót sẽ dễ dàng hơn. Sử dụng những thông tin mà bản thân thu thập được sẽ giúp việc luyện cấp dễ dàng hơn. Một khi đã đủ sức để tự mình chiến đấu với quái vật hay bọn cướp thì họ chẳng việc gì phải đi đánh nhau với những người chơi khác.
Một đặc điểm khác của SAO là không có «Phép thuật», nói cách khác không có «đòn tấn công tầm xa có độ chính xác tuyệt đối» nên một người có thể đơn độc đánh bại một nhóm quái. Nếu như có đủ kỹ năng thì chơi solo sẽ hiệu quả hơn nhiều so đi theo nhóm.
Tất nhiên là luôn có nguy hiểm đi kèm. Giả sử bạn bị trúng trạng thái «Tê liệt», nếu có đồng đội thì họ sẽ chữa trị cho bạn, nhưng nếu chơi solo thì việc đó có thể dẫn tới cái chết. Thật ra thì ngay từ đầu, người chơi solo là nhóm có tỉ lệ chết cao nhất trong tất cả các nhóm.
Nhưng nếu như bạn có đủ kinh nghiệm và kiến thức để vượt qua những nguy hiểm trên thì lợi ích bạn nhận được sẽ nhiều hơn rủi ro, và người đã chết một lần như Diệp Thần có đủ hai điều kiện đó.
Trong SWAO người chơi có thể du hành đến bất kỳ thế giới nào, làm nhiệm vụ trò chơi đưa ra, hoặc đi đánh quái vật, ngoài ra trong thế giới này cũng có rất nhiều loại giải trí giống thế giới thực, ví dụ đua xe, quán bar, cửa hàng vv,
Diệp Thần lúc này nhận được một thông báo từ bảng tin.
“Chào mừng bạn đến với nhiệm vụ ngầm, bạn có muốn thực hiện nhiệm vụ này không"...
“Bắt đầu nhiệm vụ một người!”
“Bối cảnh: Chiến tranh thình lình xảy ra trong thành phố này, mọi người không hề phòng bị, phần lớn đã chết trong bom đạn. Còn sót lại một số thường dân trong đó có bạn đều đang ở trong phế tích của thành phố đau khổ tìm đường trốn thoát. Tiếng súng trường thường vang lên làm mọi người giật mình lo sợ. Quân phản loạn cùng bọn côn đồ không có ý định rút về, chúng đã giết người, giết đến đỏ mắt, sát khí hừng hực muốn phá hủy toàn bộ!”
“Nhiệm vụ chính: sống sót trong 7 ngày, 0/7”
“Nhiệm vụ phụ (có thể chọn có thể không): Cứu giúp bình dân đến khi chiến tranh kết thúc, điểm qua màn sẽ được tăng theo số bình dân cứu được”
“Nhắc nhở: Đối với mỗi người chơi, phụ bản của tân thủ luôn là cơ hội hiếm có khó tìm!”
Sau khi toàn bộ đoạn văn xuất hiện, nó chỉ tạm dừng chừng ba phút để Diệp Thần có thể đọc lại nội dung. Sau đó, trước mắt hắn đột nhiên sáng lên, cực kỳ chói mắt, mặc dù đã nhắm hai mắt nhưng vẫn khó chịu đến mức Diệp Thần phải lấy bàn tay che mắt lại. Tiếp theo, hắn cảm thấy bản thân ngày càng nhanh tiến vào trạng thái không trọng lực.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong hai giây.
Lúc Diệp Thần cảm giác mọi thứ đều đã trở lại bình thường, hắn buông tay xuống, mở mắt.
Ngay lập tức, Diệp Thần mở to hai mắt.
Cách chỗ hắn không tới một mét có một thi thể bị rạch bụng, đầu hơi nghiêng, hai con mắt vẩn đục vừa tầm nhìn thẳng vào mắt Diệp Thần, gần như đối diện.
Hơi thở của hắn bỗng trở nên dồn dập.
Hắn lập tức mở thanh thuộc tính của mình trên góc trái màn hình.
Thanh thuộc tính được chia làm ba trang:
“Tên họ: Diệp Thần”
“Tuổi: 17 (nam)”
“Dòng máu: nhân loại”
“Danh hiệu: không có”
“Sinh mệnh: 100%”
“Thể lực: 100”
Diệp Thần nhìn sơ qua phát hiện trang đầu là thông tin cơ bản của nhân vật người chơi, trang hai là thuộc tính của nhân vật:
“Lực lượng: F”
“Tốc độ: F”
“Thể chất: F”
“Tinh thần: F+”
“Cảm giác: F+”
Trang cuối là kỹ năng, trang bị, thanh ba lô, nhưng hiện tại đều biểu hiện trống.
“Kỹ năng: không có”
“Trang bị: không có”
“Ba lô: Không có”
“Đánh giá: là một tân thủ, so với bia đỡ đạn còn không bằng!”
Mặc dù dòng đánh giá cuối cùng có ý nhạo báng nhưng trên mặt Diệp Thần lại xuất hiện nụ cười.
Sau đó Diệp Thần nhìn về cái thi thể bị mổ bụng kia!
Diệp Thần từ từ bước đến gần cái xác. Mùi tanh hôi của máu đọng lại làm hắn cảm thấy buồn nôn liên tục. Sau đó hắn lấy tay sờ soạng, tìm kiếm trên người thi thể.
Một lát sau, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, ngay lập tức đưa mắt nhìn vào cái móc treo mà tay trái đụng trúng rồi dùng sức giật một phát, một cái ba lô từ trên người thi thể bị hắn kéo xuống dưới.
Cái ba lô này được giấu rất kỹ cộng thêm dáng ngồi của thi thể, nếu không phải Diệp Thần tìm kỹ thì chắc chắn rất khó nhận ra nó bằng hai mắt thường.
Mà được giấu kỹ như vậy chắc chắn sẽ có một ít đồ tốt. Theo bản năng, hai mắt Diệp Thần sáng rực lên nhìn chằm chằm vào cái ba lô trong tay.
(*) Tên gọi món đồ có hình dạng giống chiếc mũ 3D. Theo trò chơi trong truyện, nếu muốn tiến vào thế giới ảo thì phải đội chiếc mũ này lên.