Cuộc Săn Cừu Hoang
Chương 16 :
Ngày đăng: 14:31 19/04/20
"Tôi có thư cho cô," tôi nói.
"Cho tôi ư?" cô ta nói.
Đường dây trục trặc, vì thế chúng tôi gần như phải hét lên, một việc không có ích lắm cho việc truyền tải những cung bậc tình cảm tinh tế. Giống như nói chuyện trên một quả đồi lộng gió qua cổ áo bẻ dựng lên.
"Thật ra thì thư đề tên tôi, nhưng dường như nó được dành cho cô thì đúng hơn."
"Dành cho tôi sao?"
"Vâng, đúng thế," tôi nói. Ngay sau khi nói câu đó, tôi biết cả cuộc trao đổi ngốc nghếch này sẽ không nhanh chóng đi đến đâu cả.
Cô ta không nói gì một lát. Trong khi đó đường dây rõ dần lên.
"Tôi không biết chuyện gì đã diễn ra giữa cô và Chuột. Nhưng cậu ấy có nhờ tôi đến gặp cô, cho nên tôi mới gọi cô. Ngoài ra, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô đọc thư cậu ấy."
"Và đó là lý do tại sao anh lặn lội từ Tokyo đến đây?"
"Đúng vậy."
Cô ta húng hắng ho, xin lỗi rồi nói, "Vì anh ấy là bạn anh?"
"Tôi nghĩ vậy."
"Anh có biết tại sao anh ấy không viết trực tiếp cho tôi không?"
Cô ta nói có lý.
"Tôi không biết," tôi nói một cách thành thực.
"Tôi cũng không biết. Ý tôi là, tôi nghĩ mọi thứ đã kết thúc. Có đúng vậy không?"
Tôi không biết và tôi nói với cô ta thế. Tôi nằm trên giường khách sạn, ống nghe trên tay, mắt nhìn lên trần nhà. Tôi có thể đang nằm dưới đáy đại dương đếm cá, tôi nghĩ. Liệu tôi phải đếm bao nhiêu con thì mới có thể nói là đã xong?
"Anh ấy biến mất năm năm trước. Tôi lúc đó hai mươi bảy tuổi," cô ta nói, giọng xa xăm nghe như tiếng vọng từ đáy giếng. "Nhiều thứ có thể thay đổi trong năm năm."
"Đúng thế," tôi đáp.
"Và thật sự là, ngay cả khi không có điều gì thay đổi, tôi cũng không nhìn sự việc theo cách ấy. Tôi không muốn chấp nhận điều đó. Nếu vậy tôi sẽ không thể vác mặt đi đâu hết. Vậy là với riêng tôi, mọi thứ hoàn toàn thay đổi."
"Tôi nghĩ là tôi hiểu," tôi nói.
Một khoảng im lặng ngắn ngủi bao trùm lên chúng tôi.
Chính cô ta là người phá vỡ sự yên lặng. "Lần cuối anh gặp anh ấy là lúc nào?" cô hỏi.
"Mùa xuân, năm năm trước, ngay trước khi cậu ấy bỏ đi."
"Và anh ấy có nói gì với anh không? Ý tôi là tại sao anh ấy lại rời thị trấn...?"
"Không."
"Thỉnh thoảng tôi nghĩ, có lẽ rốt cuộc thì tôi chỉ lợi dụng anh ấy. Và có lẽ anh ấy cảm nhận được điều đó suốt cả thời gian ấy. Anh nghĩ sao?"
"Tôi không biết được," tôi nói. "Việc đó là giữa cô và cậu ấy."
Cô ta không nói gì.
Sau hai mươi giây im lặng, tôi nhận ra cô đã hết chuyện để nói. Tôi uống cạn chỗ whisky và lấy trong túi ra mấy bức thư của Chuột, đặt giữa bàn. Chúng nằm ở đó một lúc lâu.
"Tôi có phải đọc thư ở đây không?"
"Xin hãy mang về nhà mà đọc. Nếu cô không muốn đọc, thì muốn làm gì với chúng cũng được."
Cô ta gật đầu. Cô ấy bức thư vào túi, cài móc lại đánh tách một cái. Tôi châm điếu thuốc thứ hai và gọi một ly whisky nữa. Ly whisky thứ hai luôn là thứ tôi thích nhất. Từ ly thứ ba trở đi, nó không còn vị gì nữa. Nó chỉ là một thứ gì đó để đổ vào dạ dày mà thôi.
"Anh lặn lội từ Tokyo đến đây chỉ vì việc này thôi sao?" cô ta hỏi.
"Gần như vậy."
"Anh thật tốt quá."
"Tôi không bao giờ nghĩ về chuyện này theo cách đó. Chỉ là thói quen thôi. Ở hoàn cảnh ngược lại, tôi chắc chắn cậu ấy sẽ làm điều tương tự cho tôi."
"Anh đã bao giờ nhờ anh ấy trong việc tương tự thế này chưa?"
Tôi lắc đầu. "Chưa, nhưng chúng tôi quen nhau đã khá lâu rồi và cứ áp đặt lên nhau những thứ không có thực. Còn chúng tôi có gắng giải quyết vấn đề một cách thực tế được hay không lại là chuyện khác."
"Có lẽ không ai có thể."
"Có lẽ không."
Cô mỉm cười đứng dậy, lấy nhanh tấm hóa đơn. "Chuyện này hãy để tôi. Dù sao thì tôi cũng muộn bốn mươi phút."
"Nếu cô muốn thì được thôi," tôi nói. "Nhưng còn một điều, không biết tôi có thể hỏi cô một câu không."
"Tất nhiên rồi."
"Trên điện thoại cô nói cô có thể hình dung ra tôi trông như thế nào."
"Ý tôi là tôi có thể cảm nhận được điều gì đó ở anh."
"Và thế là đủ để cô nhận ngay ra tôi?"
"Tôi có thể biết được ngay lập tức."
Mưa vẫn tiếp tục rắc nhè nhẹ. Từ cửa sổ khách sạn, qua bảng hiệu neon của tòa nhà kế bên, hàng trăm ngàn hạt mưa rơi xuống đất qua một màn ánh sáng xanh. Nếu tôi nhìn xuống, mưa dường như rơi thẳng vào một điểm cố định trên mặt đất.
Tôi ngồi phịch xuống giường và hút vài điếu thuốc nữa, rồi gọi lễ tân để đặt vé tàu sáng hôm sau. Tôi không còn gì để làm ở thị trấn này nữa.
Mưa tiếp tục rơi cho đến tận nửa đêm.