Cuộc Săn Cừu Hoang

Chương 22 :

Ngày đăng: 14:31 19/04/20


Tôi tỉnh dậy lúc chín giờ trên chiếc giường trống trải. Không giấy nhắn. Chỉ có khăn mùi xoa và chiếc quần lót của cô đang phơi khô trên chậu rửa. Có lẽ là đi ra ngoài ăn, tôi đoán vậy, sau đó là về nhà cô. Tôi lấy nước cam ép từ trong tủ lạnh ra và bỏ bánh mì đã để ba ngày vào lò nướng. Bánh mì có vị như vữa tường.



Qua cửa sổ nhà bếp tôi có thể trông thấy cây trúc quỳ của người hàng xóm. Xa xa, ai đó đang tập đàn. Âm thanh nghe cứ như đi ngược chiều thang cuốn. Trên cột điện thoại, ba con bồ câu béo quay gù gù một cách đầy lơ đễnh. Nhất định trong đầu chúng phải đang diễn ra một điều gì đó khiến chúng cứ kêu liên tục như vậy, có thể bị đau vì chai ở chân, ai mà biết được? Theo quan điểm của bồ câu, có lẽ chính tôi mới là kẻ trông lơ đễnh. Trong lúc tôi tọng miếng bánh mì nướng thứ hai xuống thực quản, mấy con bồ câu biến mất, chỉ để lại cột điện thoại và cây trúc quỳ. Đó là vào sáng Chủ Nhật. Mục cuối tuần của báo gồm có một bức ảnh màu hình con ngựa nhảy qua hàng rào. Ngồi dạng chân trên lưng ngựa là một người có nước da ốm yếu, đội mũ đen, đang ném một cái nhìn đe dọa vào trang báo kế bên, nơi đăng tải một bản miêu tả dài dòng về những thứ nên làm và không nên làm khi trồng hoa lan. Có hàng trăm loài lan, mỗi loài có cả lịch sử riêng. Có người trong hoàng tộc đã chết vì lan. Ở lan toát ra một vẻ chết chóc không thể miêu tả bằng lời. Và bài báo cứ tiếp tục như thế. Về đủ thứ, triết học và số phận.



Giờ khi tôi đã quyết định lên đường đi tìm con cừu, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và háo hức lên đường. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy từ khi tôi bước qua ranh giới rộng lớn ngăn cách với tuổi hai mươi. Tôi xếp bát đĩa vào chậu rửa, èo ăn bữa sáng, rồi quay số của người đàn ông mặc lê đen. Sau sáu hồi chuông, ông ta nhấc máy.



"Tôi hy vọng là tôi không đành thức ông," tôi nói.



"Không vấn đề gì. Tôi dậy khá sớm," ông ta nói. "Chuyện gì vậy?"



"Ông đọc tờ báo nào?"



"Tám tờ báo, toàn quốc lẫn địa phương. Nhưng mà báo địa phương phải đến tối mới có."



"Và ông đọc hết các bào a?"



"Đó là một phần công việc của tôi," người đàn ông nói một cách kiên nhẫn. "Tờ nào kia?"



"Ông có đọc bào Chủ nhật không?"



"Nếu cần thiết, có," ông ta nói.



"Ông có thấy bức ảnh con ngựa trong mục cuối tuần không?"



"Có, tôi thấy bức ảnh ngựa," người đàn ông nói.



"Có vẻ như con ngựa và người cưỡi ngựa đang suy nghĩ về hai điều hoàn toàn khác nhau thì phải?"



Qua ống nghe, một sự yên lặng len lỏi vào trong căn phòng. Không nghe thấy cả đến một hơi thở. Đó là thứ yên lặng đến mức làm đau tai người ta.




"Ừmm, thân thể em, toàn bộ bản thân em."



"Anh cũng thế," tôi nói. "Thật sự đang sống."



Yên tĩnh làm sao, tôi nghĩ. Không một tiếng động xung quanh. Trừ hai đứa tôi, mọi người có lẽ đã đi đâu đó ăn mừng ngày Chủ nhật đầu tiên của mùa thu.



"Anh biết không, em thích thế này lắm," cô thì thầm.



"Ừmm."



"Giống như mình đang đi picnic vậy, dễ chịu lắm."



"Picnic ư?"



"Vâng."



Tôi vòng tay quanh lưng cô và ôm chặt lấy cô. Rồi tôi lách qua đám tóc ngang mái của cô để hôn tai cô lần nữa.



"Mười năm ấy với anh dài lắm nhỉ?" cô hỏi, cúi xuống bên tai tôi.



"Khá dài," tôi nói. "Một quãng thời gian dài, thật dài. Dường như bất tận, anh chẳng hoàn tất được một cái gì."



Cô hơi nghển đầu khỏi tay dựa sô pha và mỉm cười. Một nụ cười tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng dù cố gắng đến mấy tôi cũng không thể nào nhớ được ở đâu hoặc của ai. Đàn bà khi lõa thể giống nhau đến đáng sợ. Lúc nào cũng làm tôi phát hoảng.



"Mình đi tìm con cừu thôi," cô nói, mắt nhắm nghiền. "Một khi chúng mình đi tìm con cừu đó, mọi việc sẽ ổn thỏa thôi."



Tôi nhìn vào khuôn mặt cô một lúc, rồi nhìn trân trân vào đôi tai cô. Ánh chiều nhẹ nhàng bao bọc thân thể cô như thể trong một bức tranh tĩnh vật cũ.