Cuộc Săn Cừu Hoang

Chương 23 :

Ngày đăng: 14:31 19/04/20


Lúc sáu giờ, cô thay quần áo, chải đầu, đánh răng, rồi xịt nước hoa. Tôi ngồi trên sô pha và đọc cuốn Những Cuộc Phiêu Lưu Của Sherlock Holmes. Câu chuyện bắt đầu bằng: "Anh bạn Watson của tôi có phần hơi hạn chế về mặt tư duy, nhưng lại sở hữu một tính ngoan cường hết mực." Một câu mở đầu không tồi.



"Tối nay em sẽ về muộn, anh đừng chờ em," cô nói.



"Công việc à?"



"Em e là vậy. Thật ra đáng lẽ hôm nay em được nghỉ làm, nhưng có phải mọi việc lúc nào cũng theo ý mình đâu. Họ ép em vì ngày mai em bắt đầu nghỉ rồi."



Cô ra khỏi cửa, nhưng chỉ được một chốc cửa lại bật mở.



"Này anh, anh định làm gì với con mèo khi mình đi vắng?" cô hỏi.



"Chết, anh quên bẵng mất. Nhưng em đừng lo, anh sẽ lo liệu vụ đó."



Tôi đem sữa và pho mát ra èo. Răng của nó yếu quá, nó phải gắng lắm mới nhai nổi pho mát.



Không có thứ gì trông đặc biệt có vẻ ăn được trong tủ lạnh, vì thế tôi mở một lon bia và xem tivi. Chương trình tin tức chẳng có gì đáng gọi là tin. Vào những tối Chủ nhật như thế này, luôn là cảnh một vườn thú nào đó. Tôi xem mấy cảnh hươu cao cổ, voi và gấu trúc, rồi tắt ti vi và nhấc máy.



"Chuyện về con mèo của tôi," tôi bảo người đàn ông.



"Con mèo của cậu ư?"



"Đúng, tôi có một con mèo."



"Thì sao?"



"Thì nếu không để con mèo lại cho ai, tôi sẽ không thể đi đâu được."



"Có khối nơi nhận chăm sóc mèo gần đó mà."



"Nó già yếu rồi. Chắc chắn nó sẽ chết nếu ở một tháng trong cũi."
"Tôi nghe đây," tôi nói.



Ở đầu dây bên kia, tôi có thể nghe tiếng hai đứa con hắn đang đánh nhau chí chóe giành ti vi. "Hãy nghĩ đến bọn trẻ nhà cậu," tôi nói. Không thật sự công bằng, nhưng tôi không còn quân bài nào để chơi nữa. "Cậu không được phép yếu đuối. Nếu cậu buông xuôi, sẽ là dấu chấm hết cho tất cả mọi người. Nếu cậu muốn chống lại thế giới, cậu không nên có con. Hãy tu tỉnh lại đi, điều chỉnh lại việc kinh doanh, bỏ rượu chè đi."



Hắn im lặng một lúc lâu. Cô phục vụ đem cho tôi một cái gạt tàn. Tôi lấy tay ra hiệu gọi một ly bia nữa.



"Cậu dồn tôi vào chân tường thế này," hắn nói. "Tôi sẽ cố hết sức. Tôi không tự tin là mọi việc sẽ đâu vào đấy, nhưng..."



Tôi rót bia ra ly và nhấp một ngụm. "Mọi việc sẽ ổn thôi. Nghĩ lại sáu năm trước mà xem. Tiền không mà quan hệ cũng không, nhưng rồi mọi thứ đều trót lọt, đúng không nào?" tôi nói.



"Tôi sẽ gọi cho cậu sau."



"Ờ."



"Cám ơn về mọi thứ. Trong suốt thời gian qua mọi thứ đều tuyệt," tôi nói.



"Khi nào cậu xong việc phải làm và quay trở lại Tokyo, ta hãy hợp tác cùng nhau nhé."



"Tất nhiên rồi."



Tôi dập máy.



Cả hắn và tôi đều hiểu khả năng tôi quay trở lại làm việc ít đến thế nào. Làm với nhau sáu năm và hiểu quá rõ về nhau.



Tôi bê ly bia lại bàn mình.



Giờ đây khi công việc không còn là mối quan tâm nữa, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng. Một cách từ từ nhưng chắc chắn, tôi đang khiến mọi thứ trở nên đơn giản hơn. Tôi đã đánh mất quê hương, mất thời niên thiếu, mất vợ, trong ba tháng nữa tôi sẽ đánh mất những năm tháng tuổi đôi mươi của mình. Tôi không hình dung được tôi sẽ còn lại gì khi sáu mươi tuổi. Không nghĩ đến những chuyện này. Thậm chí cũng không sao biết được điều gì sẽ xảy ra trong vòng một tháng nữa.



Tôi về nhà và chui vào giường với tập truyện Sherlock Holmes. Đèn tắt lúc mười một giờ và tôi nhanh chóng thiếp đi. Tôi không hề tỉnh giấc lấy một lần trước khi trời sáng.