Cuộc Săn Cừu Hoang

Chương 24 :

Ngày đăng: 14:31 19/04/20


Lúc mười giờ sáng, cái ô tô lố bịch to như tàu ngầm ấy đợi tôi bên ngoài khu chung cư. Từ cửa sổ tầng ba nhà tôi, chiếc limousine trông giống như một cái máy cắt bánh quy bằng sắt lộn ngược hơn là một cái tàu ngầm. Người ta có thể cho ra một cái bánh khổng lồ mà ba trăm đứa trẻ phải mất hai tuần mới ăn hết. Cô và tôi ngồi trên bậu cửa sổ nhìn xuống chiếc xe.



Bầu trời trong một cách đáng sợ. Bầu trời từ một bộ phim theo chủ nghĩa biểu hiện thời tiền chiến. Hoàn toàn không một gợn mây, giống như một con mắt đồ sộ với mí mắt bị cắt. Nhìn từ xa, chiếc trực thăng bay tít trên cao kia trông bé xíu.



Tôi khóa tất cả cửa sổ, rút điện tủ lạnh và kiểm tra vòi khí ga. Thu quần áo vào, trải giường, tráng sạch gạt tàn, và xếp theo thứ tự cẩn thận một số lượng vô lý các khoản thuốc men bên chậu rửa. Tiền thuê nhà được trả trước hai tháng, phiếu đặt báo đã hủy. Từ cửa ra vào, tôi nhìn lại căn hộ không sinh khí của mình. Trong một thoáng, tôi nghĩ về bốn năm của quãng đời vợ chồng ở đó, nghĩ về những đứa con mà tôi và vợ không bao giờ có.



Cửa thang máy bật mở, và cô gọi tôi. Tôi đóng cánh cửa thép lại.



Người lái xe miệt mài lau kính chắn gió bằng một miếng vải khô trong lúc đợi chúng tôi. Chiếc xe không một tì vết, lóe sáng trong ánh mặt trời đến mức chói lọi và siêu tự nhiên. Chỉ cần chạm nhẹ tay vào là người ta có thể bị bỏng.



"Chào cô cậu," người lái xe nói. Vẫn người lái xe sùng đạo hai hôm trước.



"Chào bác," tôi nói.



"Chào bác," cô bạn gái tôi nói.



Cô ôm con mèo. Tôi ôm thức ăn và túi cát vệ sinh èo.



"Trời đẹp quá nhỉ?" người lái xe nói, ngẩng nhìn trời. "Trời – tôi biết nói thế nào nhỉ – trong văn vắt ấy."



Tôi gật đầu.



"Khi trời trong thế này thông điệp của Chúa sẽ thông suốt không gặp phải bất cứ vấn đề gì bác nhỉ," tôi dạm hỏi.



"Không có chuyện đó đâu," người lái xe nói, ngoác miệng cười. "Thông điệp đã được ghi trong tất cả mọi thứ. Trong hoa, trong đá, trong mây..."



"Cả xe hơi nữa ư?"



"Trong cả xe hơi nữa."



"Nhưng xe hơi do nhà máy chế tạo ra mà." Đúng là tôi, không lẫn đi đâu được.



"Dù bất cứ ai sản xuất ra nó thì ý nguyện của Chúa vẫn được cài đặt trong nó."



"Như trong rận ở tai ư?" cô chen vào.



"Như trong chính bầu không khí này vậy." người lái xe chỉnh lại.



"Vậy thì, tôi cho rằng xe hơi sản xuất tại Ả Rập Saudi chúa Thánh Allah trong đó."



"Người ta không sản xuất xe hơi tại Ả Rập Saudi."



"Thật vậy sao?" Lại là tôi.



"Thật."


Chúng tôi vào một tiệm ăn trong sân bay và ăn trưa sớm. Tôm tẩm bột và pho mát cho tôi, mì ống cho cô. Tôi nhìn những chiếc 747 và Tristars cất cánh và sà xuống đất với một trọng lực dường như là định mệnh. Trong lúc đó cô kiểm tra từng sợi mì cô ăn một cách đầy ngờ vực.



"Em tưởng là họ lúc nào cũng phục vụ bữa ăn trên máy bay," cô cằn nhằn.



"Không," tôi nói, đợi miếng bột nóng trong miệng nguội đi, rồi uống ực chút nước. Nóng không còn nhận biết được vị gì. "Người ta chỉ phục vụ ăn uống trên chuyến bay quốc tế. Họ ình ăn gì đó trên các tuyến nội địa đường dài hơn. Nhưng đó không hẳn là một bữa thịnh soạn đâu."



"Còn phim thì sao?"



"Không có đâu. Thôi nào, chỉ mất một tiếng là đến Sapporo thôi mà."



"Vậy họ không ình thứ gì ư?"



"Không có gì hết. Ta ngồi trên ghế, đọc sách, rồi đến nơi. Giống như xe buýt vậy."



"Nhưng không có đèn giao thông."



"Thật tuyệt chưa," cô nói với một tiếng thở dài. Cô đặt nĩa xuống, không động đến nguyên nửa phần mì.



"Vấn đề là mình đến đó sớm hơn. Nếu đi tàu thì sẽ mất mười hai tiếng."



"Vậy cái thời gian phụ này đi đâu?"



Tôi bỏ dở khi ăn được nửa chừng và gọi hai cốc cà phê. "Thời gian phụ ư?"



"Anh nói là máy bay sẽ tiết kiệm cho anh hơn mười tiếng. Vậy toàn bộ quãng thời gian ấy đi đâu?"



"Thời gian không đi đâu cả. Nó chỉ cộng thêm thôi. Chúng ta có thể dùng mười tiếng ấy theo ý chúng ta, ở Tokyo hay ở Sapporo. Với mười tiếng chúng ta có thể xem bốn bộ phim, ăn hai bữa ăn, bất cứ chuyện gì. Đúng chưa?"



"Nhưng nếu em không muốn đi xem phim hay đi ăn thì sao?"



"Đó là vấn đề của em. Đó không phải là lỗi của thời gian."



Cô cắn môi trong lúc chúng tôi nhìn ra cái thân bè bè của những chiếc 747 trên đường băng rải nhựa. Những chiếc 747 luôn gợi cho tôi đến hình ảnh một bà già mập ú, xấu xí khu phố tôi từng ở. Ngực to đùng chảy xệ, chân phồng tướng, cổ khô nhăn nheo. Sân bay, một chốn tụ tập thích hợp cho những bà già. Hàng tá bà già, đến rồi đi, cứ hết chiếc này đến chiếc khác. Phi công và chiêu đãi viên đi đi lại lại oai vệ trong tiền sảnh, đầu ngẩng cao, trông họ có vẻ bẹp dí một cách kỳ quặc, giống những con búp bê bằng bìa của các bé gái. Tôi không khỏi nghĩ sao mọi thứ không giống như cái thời những chiếc DC-7 và Friendship-7 nhưng có lẽ nó vẫn giống vậy thôi.



"Này," cô tiếp tục, "thời gian có giãn ra không anh?"



"Không, thời gian không giãn ra," tôi trả lời. Tôi cất tiếng, nhưng sao nghe như không phải giọng tôi? Tôi húng hắng ho và uống cà phê. "Thời gian không giãn ra."



"Nhưng thời gian thực sự tăng lên, đúng không? Chính anh nói là thời gian cộng thêm mà."



"Đó là bởi vì thời gian cần cho di chuyển được rút xuống. Tổng số lượng thời gian không thay đổi. Chỉ có điều là em có thể xem thêm phim."



"Nếu em muốn xem phim," cô thêm vào.



Ngay khi chúng tôi đến Sapporo, quả thật chúng tôi đi xem phim suất đúp.