Cuộc Săn Cừu Hoang

Chương 39 :

Ngày đăng: 14:31 19/04/20


"Được thôi," tôi nói.



"Tớ đến sớm một tiếng trước giờ hẹn," Chuột nói như biết lỗi.



"Không sao đâu. Cậu thấy đấy, tớ có đang làm gì đâu."



Chuột cười lặng lẽ. Hắn ở sau tôi. Như thể chúng tôi hầu như đang quay lưng vào nhau.



"Cứ như ngày xưa nhỉ," Chuột nói.



"Tớ đoán chúng mình không bao giờ nói chuyện thẳng thắn với nhau trừ phi chúng mình có thời gian," tôi nói.



"Đúng là có vẻ như thế." Chuột mỉm cười.



Ngay cả trong bóng tối đen như mực, ngồi quay lưng vào nhau, tôi có thể đoán được hắn đang mỉm cười. Người ta có thể đoán được nhiều thứ chỉ qua thay đổi nhỏ nhất trong không khí. Chúng tôi từng là bạn. Lâu lắm rồi, dù tôi không còn nhớ được là tự bao giờ.



"Có phải ai đó từng nói, "Một người bạn để cùng giết thời gian là một người bạn tuyệt vời"?"



"Chính cậu nói câu đó, đúng không?"



"Giác quan thứ sáu, lúc nào cũng sắc bén. Cậu đúng đó."



Tôi thờ dài. "Nhưng lần này, với tất cả những gì đang diễn ra, giác quan thứ sáu của tớ đã sai lầm. Sai đến mức đáng hổ thẹn. Dù cậu đã đưa cho tớ không biết bao nhiêu gợi ý."



"Đành phải chấp nhận thôi. Cậu khá hơn hầu hết mọi người."



Chúng tôi yên lặng. Chuột dường như đang ngắm tay mình.



"Tớ thật sự bắt cậu phải chịu đựng nhiều quá, đúng không?" Chuột nói. "Tớ không có ai khác để nhờ cả. Như tớ đã nói trong thư."
"Đúng," tôi nói. Với tôi thì có cái bờ biển đã bị lấp kia.



"Đó là khi tớ nghe thấy chuyện của Giáo sư Cừu. Về con cừu trong mơ với ngôi sao trên lưng, Theo tớ hiểu thì cậu biết chuyện đó đúng không?"



"Quả thật tớ có biết."



"Vậy thì nói một cách đơn giản," Chuột nói. "Tớ nghe chuyện đó và vội vàng đến đây, muốn ở cả mùa đông. Tớ không thể giũ bỏ được thôi thúc đó. Ông già hay không đối với tớ không quan trọng nữa. Tớ thu xếp đồ đạc và lên đây. Giống như tớ bị kéo lên đây vậy."



"Đó là lúc cậu gặp con cừu à?"



"Đúng vậy," Chuột nói.



"Những gì xảy ra sau đó khó nói lắm," Chuột nói.



Chuột cầm chiếc lon rỗng thứ hai vài bóp nó lõm vào.



"Có lẽ cậu có thể hỏi tớ chăng? Cậu đã biết khá nhiều thứ cần biết, đúng không?"



"Được, nhưng nếu điều đó đối với cậu không quan trọng thì không cần bắt đầu từ đầu cũng được."



"Hỏi đi."



"Cậu đã chết rồi, đúng không?"



Tôi không biết phải mất bao lâu để Chuột trả lời. Có thể là mấy giây, có thể là... Đó là một yên lặng kéo dài. Bên trong miệng tôi khô ngắt.



"Đúng vậy," cuối cùng thì Chuột nói. "Tớ đã chết rồi."