Cuộc Săn Cừu Hoang

Chương 40 :

Ngày đăng: 14:31 19/04/20


"Tớ treo cổ từ cái xà trong bếp." Chuột nói. "Người Cừu chôn tớ cạnh ga ra. Bản thân sự chết không đến nỗi đau đớn, nếu cậu lo lắng về những thứ như vậy. Nhưng thật đấy, đau đớn hầu như không thành vấn đề."



"Khi nào?"



"Một tuần trước khi cậu lên đây."



"Cậu đã lên dây đồng hồ, đúng không?"



Chuột cười. "Mẹ kiếp, đó chẳng phải là điều bí ẩn sao. Tớ muốn nói là suốt ba mươi năm đời tớ có làm gì thì làm nhưng không phải lên dây một cái đồng hồ. Nào, tại sao một người sắp chết lại đi lên dây đồng hồ? Không có nghĩa gì cả."



Chuột ngừng nói, và mọi thứ tĩnh lặng, chỉ trừ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ. Tuyết đã hút hết mọi âm thanh khác. Chúng tôi như hai kẻ bị ruồng bỏ trong vũ trụ.



"Điều gì sẽ xảy ra nếu..."



"Thôi đi," Chuột cắt ngang lời tôi. "Không có chữ nếu. Cậu biết điều đó, đúng không?"



Tôi lắc đầu. Không, tôi không biết.



"Nếu cậu lên đây sớm hơn một tuần, tớ sẽ vẫn phải chết. Có lẽ chúng mình có thể gặp nhau trong những hoàn cảnh ấm áp, rực rỡ hơn. Nhưng cũng thế cả thôi. Tớ sẽ vẫn phải chết. Nếu không mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn. Và có lẽ là tớ không muốn chịu đựng cái sự khó khăn ấy."



"Vậy tại sao cậu phải chết?"



Có tiếng hắn đang xoa lòng bàn tay vào nhau.



"Tớ không muốn nói quá nhiều về chuyện đó. Sẽ thành ra tự tha tội ình. Và không gì thiếu đích đáng hơn là một người chết phải tự biện hộ ình, cậu có nghĩ thế không?"



"Nhưng nếu cậu không cho tớ biết, tớ sẽ không bao giờ biết."



"Uống thêm bia đi,"



"Tớ lạnh," tôi nói.



"Không đến nỗi lạnh lắm."



Tay run rẩy, tôi mở một lon bia nữa rồi nhấp một ngụm. Và với ngụm bia trong người, thật sự có vẻ không lạnh như trước nữa.



"Được rồi, nếu cậu hứa không kể chuyện này cho ai."



"Ngay cả nếu tớ có kể, ai thèm tin tớ cơ chứ?"



"Cậu bắn trúng tim đen tớ rồi," Chuột cười khúc khích. "Tớ nghĩ là có người lại tin chuyện ấy. Chuyện điên khùng thật."



Đồng hồ điểm chín giờ rưỡi.



"Cậu cho phép tớ ngừng đồng hồ lại được không?" Chuột hỏi. "Nó kêu to quá."


"Xin lỗi vì chuyện đó nhé. Tớ chỉ cố đánh thức cậu đủ để cậu bộc lộ chính mình."



"Không sao mà. Dù sao thì đến ngày mai, mọi thứ đều sẽ biến mất," Chuột nói tỉnh khô. "Vậy là giờ câu hỏi kia là về cô bạn gái của cậu, đúng không?"



"Đúng thế."



Chuột không nói gì một lúc lâu. Tôi có thể nghe hắn xoa lòng bàn tay vào nhau rồi thở dài. "Tớ không muốn phải lo đối phó với cô ta. Cô ta là một nhân tố phụ mà tớ không tính đến."



"Nhân tố phụ ư?"



"À há. Tớ muốn việc này chỉ giữa tụi mình với nhau. Nhưng cô ta trượt chân vào ngay giữa chuyện này. Lẽ ra ta không bao giờ nên để cô ta dính dáng vào việc này. Như cậu thấy rất rõ, cô ta có khả năng kỳ diệu. Tuy nhiên, cô ta vốn không phải là người nên đến đây. Chỗ này vượt ra ngoài quyền năng của cô ta."



"Điều gì đã xảy đến với cô ấy?"



"Cô ta không sao. Hoàn toàn khỏe mạnh," Chuột nói "Chỉ có điều cậu sẽ không tìm thấy gì hấp dẫn từ cô ta nữa. Buồn đấy, nhưng đúng là vậy đó."



"Sao lại ra nỗi như vậy?"



"Nó đã biến mất. Đã tan biến. Bất cứ thứ gì cô ấy có trước đây, giờ không còn nữa."



"Tớ biết cậu cảm thấy như thế nào," Chuột tiếp tục "Nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ biến mất. Tớ với cậu những cô gái có những điều gì đó đặc biệt, vào một lúc nào đó tất cả chúng ta sẽ biến mất."



Tôi nghĩ về lời nói của hắn.



"Tớ nên đi thôi," Chuột nói. "Sắp đến giờ rồi. Nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau, tớ biết chắc là như thế."



"Chắc chắn rồi," tôi nói.



"Tốt nhất à một nơi nào đó sáng sủa hơn, có lẽ vào mùa hè," Chuột nói. "Nhưng ngay lúc này, một đề nghị cuối cùng. Sáng mai vào lúc chín giờ, tớ muốn cậu lên dây đồng hồ, rồi kết nối mấy sợi dây sau đồng hồ. Nối dây xanh với dây xanh và dây đỏ với dây đỏ. Sau đó vào lúc chín giờ rưỡi tớ muốn cậu cuốn xéo ngay khỏi chỗ này và đi xuống núi. Tớ có cuộc hẹn với một người lúc mười hai giờ đúng. Hiểu chưa?"



"Đã rõ."



"Tớ mừng đã gặp được cậu."



Một thoáng ngừng giữa hai chúng tôi.



"Tạm biệt cậu," Chuột nói.



"Hẹn gặp lại cậu," tôi nói.



Vẫn còn rúc trong chăn, tôi nhắm mắt lắng nghe tiếng giày của Chuột kéo lê qua sàn nhà, cánh cửa mở ra. Không khí lạnh cóng ùa vào căn phòng. Không phải một cơn gió nhẹ, mà là một làn khí lạnh từ từ lan tỏa rồi hạ xuống.



Chuột đứng lại nơi cửa ra vào mở rộng một lúc. Hắn dường như đang nhìn chăm chăm vào một cái gì đó, không phải khung cảnh bên ngoài, không phải bên trong căn phòng, không phải tôi, một cái gì khác hoàn toàn. Nắm đấm cửa hay mũi giày, một cái gì đó. Rồi, như thể đóng cánh cửa thời gian, cánh cửa đóng cách một tiếng.



Sau đó tất cả yên lặng. Không có gì khác ngoài yên lặng.