Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ
Chương 17 : Chạm mặt
Ngày đăng: 14:02 30/04/20
Tào Ngọc Di ngồi ở trên giường thấp, mấy tiểu nha đầu ngồi trên đệm ngồi nhỏ vây quanh ở bên cạnh, cùng nhau cười cười nói nói về chuỗi hạt châu, những hạt châu này là trân châu bình thường nhất, là một bộ hạ (cấp dưới) của Tào Lão thái gia nhậm chức ở vùng biển trở lại hiếu kính lão gia tử, lớn nhất tốt nhất đương nhiên là để lại cho lão phu nhân, sau đó là đại phu nhân và tam phu nhân, lúc phân đến tay Tào Ngọc Di cũng chỉ còn lại những hạt châu thật nhỏ này, trong lúc rãnh rỗi, Tào Ngọc Di kêu mấy tiểu nha đầu dùng sợi dây bền chắc kết thành nhiều kiểu đa dạng.
Mấy tiểu nha đầu đều là sáu đến tám tuổi, chính là thời điểm hoạt bát hiếu động, trong ngày thường tiểu Đào thích trưng dáng vẻ đại nha đầu, thỉnh thoảng liền níu lấy cái lỗi nhỏ xíu khiển trách các tiểu nha đầu một phen, cho nên, so với tiểu chủ tử Tào Ngọc Di này, mấy tiểu nha đầu sợ tiểu Đào mười một tuổi hơn, bất quá gần đây tiểu Đào dường như không có thời gian nhìn chằm chằm mấy tiểu nha đầu này, dư quang khóe mắt Tào Ngọc Di chú ý tới bóng dáng tiểu Đào vội vã biến mất ở khúc quanh, con đường kia là đi về phía phòng của Tào Ngọc Linh.
Tào Ngọc Di khẽ thở dài một cái, hiện tại bên cạnh mình người duy nhất còn có thể dùng chính là tiểu Đào, chỉ có điều xem ra, tiểu Đào cũng không phải là người an phận......
"Được rồi, nhìn xem!" Tào Ngọc Di giơ lên đóa hoa nho nhỏ mới vừa kết xong, ý bảo mấy tiểu nha đầu nhìn xem.
"Oa, thật là xinh đẹp......"
"Tứ tiểu thư thật là lợi hại......"
......
Mấy tiểu nha đầu tranh cướp khen ngợi.
Tào Ngọc Di hé miệng cười một cái, để cái vòng kết xong ở một bên, tiếp tục chọn hạt châu thích hợp kết tiếp.
"Thỉnh an Tứ tiểu thư, đại phu nhân bên kia chuẩn bị cơm trưa xong rồi!"
"Làm phiền Lý ma ma rồi, cũng nên đi thôi!" Tào Ngọc Di đứng lên, nghiêng thân một cái, chỉ nhận nửa lễ của bà tử này.
Mấy tiểu nha đầu ngay từ lúc Lý ma ma đi vào, cũng đã cuống quít đứng thẳng dậy.
Tào Ngọc Di thấy tầm mắt của Lý ma ma dừng ở trên hộp hạt châu quay một vòng, dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy nha đầu bên cạnh.
"Lý ma ma, mấy viên hạt châu này bà mang trở về cho tiểu Niếp Niếp nhà bà chơi đi." Tào Ngọc Di mỉm cười nói, Lý ma ma đã từng dẫn cháu gái nhỏ của bà ta vào trong viện thỉnh an đại phu nhân, đại phu nhân còn giữ tiểu cô nương ba tuổi kia ở lại chơi gần nửa ngày, cái này mọi người đều biết.
Bên cạnh một tiểu nha đầu cắm hai đóa hoa màu hồng trên đầu trong lúc Tào Ngọc Di ra hiệu liền cơ trí tiến lên một bước, Tào Ngọc Di vừa dứt lời, tiểu nha đầu kia đã nắm lấy một ít hạt châu nhét vào trong tay Lý ma ma.
Trong lòng Tào Ngọc Di gật đầu một cái, âm thầm ghi nhớ tiểu nha đầu kia.
Lý ma ma cười híp mắt nói tạ ơn, lui xuống.
Chu thị nghe được chuyện tiểu Đào thì ánh mắt thoáng híp lại, trên mặt lại không có thay đổi gì, tiếp tục nói chuyện với Tào Ngọc Di.
"Di nương, con nói với người một chuyện nhé......" Tào Ngọc Di thần thần bí bí kề đến gần bên tai Chu thị nhẹ giọng nói: "Khuya ngày hôm trước, con không ngủ được, liền len lén chạy ra sân đếm sao, con nhìn thấy Phương ma ma đi về phía viện của di nương, con nhớ di nương, liền len lén đi theo Phương ma ma......"
Con mắt Chu thị chợt mở to lên, che miệng Tào Ngọc Di lại thấp giọng hỏi nhanh: "Tứ tỷ nhi ngoan, lời này con có còn nói với người khác hay không?"
"Ưm ưm!" Tào Ngọc Di lắc đầu một cái.
"Tứ tỷ nhi, con nghe đây, quên chuyện này đi biết không, ai cũng không thể nói!" Chu thị hạ thấp giọng dặn dò nói.
Tào Ngọc Di gật đầu một cái, ý bảo mình biết rồi, thật ra thì làm gì có cái chuyện gì mà buổi tối ngủ không được đi theo dõi, chẳng qua Tào Ngọc Di chỉ muốn cho Chu thị đề phòng mấy bà đỡ đại phu nhân mời về thôi.
"Tỷ nhi ngoan, về sau cũng không nên làm chuyện đó nữa, buổi tối ngủ không được thì ở trong phòng chơi cùng mấy tiểu nha đầu một lát, ngàn vạn lần không được đi ra ngoài nữa, biết không?" Chu thị không yên lòng dặn dò nói, vừa nghĩ tới nữ nhi nhỏ bé của mình một mình ở trong viện phu nhân, bên cạnh chỉ có một nhị đẳng nha đầu mười tuổi không dụng tâm hầu hạ, trong lòng liền đau xót......
"Vâng, con nhớ rồi!" Tào Ngọc Di thành thật bảo đảm nói.
"Tốt lắm, nhớ ở trước mặt phu nhân ngàn vạn lần không nên nhắc đến di nương, tránh cho phu nhân mất hứng, về sau nhớ di nương phải đi đến viện của lão phu nhân......" Chu thị ôm Tào Ngọc Di thấp giọng dặn dò.
Tào Ngọc Di nhất nhất đáp ứng.
"Tỷ nhi ngoan, đi ra sân chơi đi, di nương tìm tiểu Đào trò chuyện!" Chu thị cười sờ tóc Tào Ngọc Di một cái, ôn nhu nói.
Tào Ngọc Di ngồi ở bên mép giường, tự mình mang giày vải thêu hoa xinh xắn xong, ở trong lòng không chỉ một lần thầm hô may mắn nữ tử ở nơi này không cần bó chân......
Chu thị gọi tiểu Đào đi vào, trước tiên tùy ý hỏi về mấy vấn đề sinh hoạt hàng ngày của Tào Ngọc Di, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói: "Ngươi ở nơi này của ta đi theo Tứ tiểu thư đi qua kia, vốn thấy ngươi là một người cơ trí, mới chọn ngươi đi lên...... Hiện tại, lòng của ngươi cũng lớn, cũng không suy nghĩ một chút bản thân mình có mấy phần bản lãnh, coi như ngươi đầu nhập Nhị tiểu thư đi, ngươi có thể lọt vào mắt của phu nhân! Ngươi có bản lãnh thắng được một phòng người tài giỏi ở trong phòng Nhị tiểu thư ư......"
Tiểu Đào càng nghe trên mặt càng trắng bệch, "Bịch" một cái quỳ xuống mặt đất: "Di nương......"
"Hiện tại Tứ tỷ nhi còn nhỏ, ngươi hầu hạ Tứ tỷ nhi cho tốt, tương lai còn thiếu được chỗ tốt của ngươi sao......" Chu thị thấy thế thả chậm ngữ điệu lại vẽ cho tiểu Đào một cái bánh to.
Lúc Tiểu Đào đi ra, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, cuối cùng ôn thuận đi đến sau lưng Tào Ngọc Di.
Tào Ngọc Di thấy thế, thoáng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy......