Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ
Chương 23 : Thiếu niên
Ngày đăng: 14:02 30/04/20
Bên này Tào Ngọc Di ngắn gọn đẩy Tiểu Tú mà đại phu nhân mới cho cách xa mình ra......
Bên kia Tào Ngọc Nga quay một vòng ở trong viện, mới về đến phòng.
"Chi Đào, hôm nay đưa cơm trưa của ta đến chỗ của di nương đi." Tào Ngọc Nga tháo trâm cài nặng nề trên đầu và đồ trang sức đeo tay xuống, phân phó đại nha hoàn đang đứng ở phía sau.
"Vâng!" Chi Đào vừa nhận lấy đồ trang sức Tào Ngọc Nga tháo xuống để vào trong hộp nữ trang, vừa thấp giọng đáp.
Sau khi Tào Ngọc Nga chọn một bộ trang sức tương đối trong hộp trang sức đổi lại xong, căn dặn hai đại nha đầu trông nhà, dẫn theo hai nha đầu nhị đẳng đi tới viện của Lý thị.
"Di nương, Đại tiểu thư đã tới!" Tiểu nha đầu canh giữ ở bên ngoài hô một tiếng.
"Ah, đại tỷ nhi, mau vào!" Lý thị vui mừng để đồ trong tay xuống, đứng lên gọi.
Kể từ khi bị đại phu nhân níu lấy chuyện chạy đến viện của Tào Ngọc Nga gõ một lần về sau, Lý thị cũng rất ít lại đi tìm Tào Ngọc Nga, cứ như vậy số lần hai mẫu nữ gặp mặt ít đến đáng thương......
"Di nương, tại sao người lại thêu hà bao! Không phải là bảo người nghỉ ngơi ư, cẩn thận mắt!" Tào Ngọc Nga thấy đồ thêu thùa để trên bàn thấp, mất hứng trách cứ.
"Thêu mấy cái cho con lúc ra cửa dùng, qua mấy năm chỗ đại tỷ nhi của chúng ta dùng đến hà bao còn nhiều lắm!" Lý thị cười híp mắt nói.
"Những chuyện lặt vặt này bảo bọn nha đầu đi làm là được!" Tào Ngọc Nga quệt mồm nói.
"Được rồi, được rồi, tiểu Ngọc, ngươi đi ra bên ngoài canh chừng, ta và Đại tiểu thư trò chuyện một lát!" Lý thị quay sang nói với nha đầu vừa cùng mình làm hà bao một tiếng, lôi kéo Tào Ngọc Nga ngồi xuống.
"Vâng, di nương, nô tỳ cáo lui!"
Ngọc Nhi là đại nha đầu nhị đẳng của Lý thị, cũng là tâm phúc của Lý thị.
"Di nương, Biểu thiếu gia kia là ai vậy?" Tào Ngọc Nga thân thiết ngồi chung một chỗ với Lý thị, thấp giọng hỏi.
"Là Đại thiếu gia nhà mẹ của đại phu nhân, ừm, ta nghĩ......" Lý thị giúp Tào Ngọc Nga chỉnh lại một cây trâm trên đầu, chậm rãi nói: "Năm nay khoảng chừng mười tuổi thì phải, mấy năm trước hắn đã tới trong phủ chúng ta, đại phu nhân phòng hai mẫu nữ chúng ta giống như phòng cái thứ gì đó, sớm đã đẩy chúng ta ra xa, cho nên, con không biết cũng bình thường......"
"Chào Tứ biểu muội!" Tiểu nam hài lễ độ xa cách nói.
Tào Ngọc Di còn chưa có đi học, đại nha hoàn lại lấy ra một miếng ngọc thạch, mặc dù không phải là đồ vô cùng tốt gì, nhưng cũng để cho người ta biết hắn là có vì mỗi người tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật.
Thật là một thiếu niên tuấn tú, lúc Tào Ngọc Di nhận lễ vật, giương mắt nhìn biểu thiếu gia kia một cái, mặc dù ở đời trước đã gặp không ít nam minh tinh đẹp trai tuấn tú, trong lòng cũng không khỏi không tán thưởng, lông mày đậm thoáng nhướng lên, lông mi dài cong, có một đôi mắt phượng chính tông trong suốt, sống mũi thẳng tắp anh tuấn, đôi môi phấn nộn, làn da màu mạch nhàn nhạt, hiển nhiên là cố ý phơi ra ngoài nắng, trong ánh mắt lộ ra chút bất mãn, vẻ mặt nhàn nhạt hờ hững, bên khóe miệng một nụ cười tà khí như ẩn như hiện, giơ tay nhấc chân toàn thân tản ra khí phái của công tử quý tộc, ưu nhã cao quý không gì sánh kịp, so với Tào Đại thiếu gia chính là hai loại thiếu niên tuấn tú hoàn toàn bất đồng...... Đứa bé này tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa khẳng định không dễ chọc, đây là ấn tượng đầu tiên của Tào Ngọc Di sau khi quan sát thiếu niên tuấn tú này rút ra được.
Tào Ngọc Di lấy ra một chiếc lắc tay hình chú chó trân châu lớn gần phân nửa bàn tay cỡ lớn đáp lễ, nếu không phải hiện tại trong tay không có đồ gì có thể cho nam hài tử, Tào Ngọc Di tuyệt đối sẽ không bỏ được đưa cái lắc tay mình tân tân khổ khổ kết ra này ra ngoài.
Biểu thiếu gia nhìn cái lắc tay trên tay Tào Ngọc Di, mặc dù cũng cho đại nha hoàn kia nhận lấy, nhưng lại nhìn nhiều lần, trong mắt lóe lên vài tia hăng hái.....
"Tốt lắm, tốt lắm, nói lâu như vậy, khẳng định Trạch Văn đói bụng lắm rồi! Người đâu, dọn cơm!" Đại phu nhân cất cao giọng phân phó nói.
"Vâng!" Mấy bà tử đáp lời, nhanh chóng qua lại như con thoi ở phòng ngoài, chỉ chốc lát sau liền bày đầy một bàn điểm tâm sáng.
Tào Ngọc Di mở trừng hai mắt, gọi là Tôn Trạch Văn à, tên cũng không sai lắm......
Mấy vị di nương sáng sớm đã đến thỉnh an liền bị đại phu nhân đuổi đi xuống, vào lúc này cũng chỉ có nha hoàn bà tử hầu hạ dùng điểm tâm.
Tôn Trạch Văn không ngừng gắp thức ăn cho đại phu nhân, sáng sớm làm cho đại phu nhân cười đến gần như không có khép miệng, ăn nhiều hơn bình thường nửa cái bánh màn thầu, hơn phân nửa chén cháo gạo tẻ và rất nhiều thức ăn.
"Được rồi, được rồi, con cũng mau ăn đi, đừng cứ lo gắp thức ăn cho cô mẫu!" Đại phu nhân để thìa xuống, vui vẻ nói.
"Những năm gần đây không có tận hiếu ở trước mặt cô mẫu, hôm nay phục vụ cô mẫu một lát cũng là phải!" Biểu thiếu gia ôn hòa đáp.
"Ha ha, con có lòng này là được, đến, thử cái này một chút, xem có ăn quen hay không, không được, sáng mai bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn Hồ Châu cho con......" Đại phu nhân đổi đũa gắp thức ăn cho Tôn Trạch Văn.
"Cô mẫu yên tâm, sẽ không khách khí với cô mẫu!" Tôn Trạch Văn gắp một cái bánh bột mì cuộn hành đại phu nhân gắp cho hắn lên, cắn một cái thật lớn, nói mơ hồ không rõ nói.
"Đúng, đúng, ăn nhanh đi......" Nghe lời này, đại phu nhân cười gần như không thấy mắt đâu, thở hổn hển nói.