Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ
Chương 67 : Hôn sự
Ngày đăng: 14:03 30/04/20
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Chờ tiễn bước Lâm công công đi rồi, Đại phu nhân chỉ huy người dọn dẹp hương án…, Lão thái gia và Đại lão gia đi thư phòng.
"Về thánh chỉ lần này, Lão Đại, trước đó con có từng nghe thấy phong thanh gì hay không?" Lão thái gia ngồi ở trên ghế thái sư, trầm giọng hỏi.
"Nhi tử hổ thẹn!" Đại lão gia khom người lên tiếng.
"Thôi, tóm lại bây giờ còn không phải là chuyện xấu, con lập tức đi ra ngoài hỏi thăm một chút, gần đây có người nào được trọng dụng......" Lão thái gia một việc tiếp một việc an bài đi xuống.
Đại lão gia nhất nhất đáp lại, đứng dậy ra cửa an bài......
"Phu nhân, chúc mừng, chúc mừng!"
Đại phu nhân mới vừa trở về phòng ngồi vào chỗ của mình, nha đầu bà tử trong trong ngoài ngoài liền cùng nhau tràn vào, cùng chúc mừng.
"Ha ha, tất cả đứng lên đi, tất cả hạ nhân, tiền tháng tháng này đều lãnh gấp đôi!" Đại phu nhân cười nói.
"Tạ phu nhân ban thưởng!" Các nha hoàn bà tử cùng đáp lại, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười lui ra ngoài.
"Phu nhân, Nhị tiểu thư tới!"
"Các ngươi đều đi xuống đi!" Đại phu nhân giơ tay lên phân phó nói.
"Mẫu thân!" Tào Ngọc Linh vẻ mặt thẹn thùng đi tới ngồi vào bên cạnh Đại phu nhân trên giường thấp.
"Tỷ nhi ngoan, cho dù là thêu giá y, cũng nên đi ra ngoài một chút, cả ngày buồn bực trong phòng cũng không hay!" Đại phu nhân vui tươi hớn hở trêu ghẹo nói.
"Mẫu thân, người lại nữa rồi!" Tào Ngọc Linh không thuận theo uốn éo.
"Được rồi, được rồi, không nói cái này, thời gian còn dài mà, mẫu thân bảo con tới đây, là muốn nói cho con biết một tin tức tốt, trước kia có phân lệ Đại tỷ tỷ con ở phía trước, mẫu thân cũng không tiện công khai vượt qua, lần này phụ thân các con thăng quan, xem như dễ làm rồi......" Đại phu nhân mỉm cười nói.
Tào Ngọc Linh nghe, uốn éo thân thể một cái, mặt ửng hồng lên, cũng mím môi nở nụ cười......
Hôn sự của Tào Ngọc Linh định ở tháng mười năm sau, chính là tháng Tào Ngọc Linh ra đời, qua lễ cập kê chỉ có mười ngày, chính là ngày xuất giá.
Bởi vì tiếp chỉ, hôm nay cũng ngừng học.
Tào Ngọc Di đi theo sau lưng Đại phu nhân đến chính viện, hành lễ với Đại phu nhân một cái, liền trực tiếp trở về phòng của mình.
Một lát sau, Chu thị thở khẽ tới đây.
"Di nương, tại sao lại vội vả đi như vậy?" Tào Ngọc Di phân phó tiểu nha đầu mang một bình trà nóng tới đây, đều đuổi người đi xuống, tự mình rót một chén trà cho Chu thị.
"Không có chuyện gì, di nương ah trong lòng cao hứng, vào lúc này, không biết Đại phu nhân và Nhị tiểu thư tránh ở trong phòng thương lượng chuyện gì, di nương liền nhân cơ hội tới đây cùng Tứ tỷ nhi trò chuyện mà!" Chu thị uống một mạch nửa chén trà xong, chờ hô hấp hòa hoãn xuống, mới cười nói.
"Di nương!" Tào Ngọc Di không tán thành gọi một tiếng.
"Yên tâm đi, di nương hiểu được chừng mực!"
"Biểu muội, mời!" Tôn Trạch Văn giống như một con cá nhảy lên, giả vờ giả vịt ôm quyền, trong tay còn cầm cái gối đệm kia.
Tào Ngọc Di mặc niệm mấy lần ở trong lòng, không cần so đo với thiếu niên thời kỳ phản nghịch, không cần so đo với thiếu niên thời kỳ phản nghịch......
Tôn Trạch Văn đưa cái gối đệm vào trong tay gã sai vặt bên cạnh, bước nhanh ra ngoài.
Gã sai vặt kia vội vàng ôm lấy cái gối đi theo.
"Biểu ca, huynh mới vừa đi đâu vậy? Hại muội tìm cả buổi!" Ở bên ngoài phòng Đại phu nhân, Tào Ngọc Dao chào đón cười tươi như hoa sẳng giọng.
Tào Ngọc Di không để lại dấu vết thả chậm bước chân, kéo ra khoảng cách với hai người đó.
Tôn Trạch Văn khẽ cười đáp câu gì đó.
Tào Ngọc Dao che miệng, khoa trương "Khanh khách" cười lên.
Tào Ngọc Dao cũng đã đến tuổi làm mai, chỉ có điều ở trước nàng ta có Tào Ngọc Linh, sau lại có Đại thiếu gia Tào Vũ Tĩnh, Đại phu nhân không tìm lấy cớ cũng có thể trực tiếp xem nhẹ hôn sự của Tào Ngọc Dao, khó trách Trần thị và Tào Ngọc Dao gấp gáp muốn bốc lửa...... Tào Ngọc Di suy nghĩ lung tung, đi theo Tôn Trạch Văn và Tào Ngọc Dao vào phòng Đại phu nhân......
Buổi tối, viện của Tào Ngọc Dao.
Một nha đầu đỡ Trần thị đi vào.
"Di nương, tại sao người lại tới đây? Có chuyện gì sai người tới đây nói một tiếng là được!" Tào Ngọc Dao mặt ủ mày chau dùng kim may đâm lung tung trên tấm vải gấm, Trần thị đi vào cũng không thấy xê dịch một cái.
"Tỷ nhi của ta, con như vậy bảo di nương làm sao yên tâm được đây!" Trần thị bước nhanh đi tới, đứng ở sau lưng Tào Ngọc Dao nói.
"Thì thế nào?" Tào Ngọc Dao bất mãn hỏi.
"Tỷ nhi ngoan, con không nên đi trêu chọc Biểu thiếu gia......" Trần thị tận tình khuyên bảo.
"Bịch!" Tào Ngọc Dao vỗ mạnh lên chiếc kỷ trà một cái, trầm mặt nói, "Người có biện pháp gì? Chẳng lẽ để cho ta giống như Đại tỷ tỷ vậy, đến lúc đó vội vội vàng vàng gả cho một thứ tử không có tiền đồ à? Trên dưới môi người nói thật là dễ nghe, cả ngày cũng chỉ biết dụ dỗ phụ thân và mẫu thân vui vẻ, cũng không thấy chuyện có tiến triển gì! Chẳng lẽ người cho rằng lại có con, nữ nhi ta đây gả đi ra ngoài cũng không cần phải chú ý đến! Hừ, còn không biết cái thứ trong bụng người kia là loại gì đấy......"
"Con, con......" Trần thị tức giận đến đôi môi phát run, nửa ngày cũng nói không ra một câu đầy đủ.
"Di nương sợ mẫu thân như vậy, sau này vẫn nên ít đến chỗ ta đây, tránh để mẫu thân chộp được nhược điểm, người bây giờ cứ ở nằm trên giường dưỡng thai đi!" Tào Ngọc Dao mặt vô biểu tình nói.
Trần thị run rẩy ra cửa, dùng khăn che miệng, "Ô ô" khóc lên.
"Di nãi nãi? Ngài làm sao vậy? Cẩn thận thân thể!" Nhị đẳng nha đầu Vũ Nhi của Trần thị tới nghênh đón lo lắng hỏi.
Trần thị lắc đầu một cái, khẽ đặt tay ở trên bụng đã rất rõ ràng của mình, từ từ thu nước mắt, "Chúng ta trở về đi thôi, chỉ khi......"
Câu nói kế tiếp Vũ Nhi cũng không còn nghe rõ, nhưng thông minh không hỏi đến, đỡ Trần thị ra khỏi viện của Tào Ngọc Dao.
Từ sau khi Trần thị được chẩn ra có thai, không cần Đại lão gia lên tiếng, Đại phu nhân liền tìm cái tiểu viện cho Trần thị, để cho Trần thị từ trong viện Lý thị phân ra ngoài, bởi vì đại phu nói thai này có chút nguy hiểm, Đại phu nhân đã sớm miễn quy củ cho Trần thị......
Bởi vì Lão phu nhân bệnh, cuối cùng hôn sự của Tào Ngọc Dao cũng nhanh định xuống.