Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 10 :

Ngày đăng: 14:29 19/04/20


Không biết có phải bị Mạt Tư làm cô tức giận hay không, Giản Thanh Vân phát hiện bụng của mình cũng bớt đau rồi. Nhìn thấy sắc mặt của cô dịu đi, lúc này Mạt Tư mới thở phào nhẹ nhõm.



Giản Thanh Vân nói cho Mạt Tư biết bây giờ có thể đi tiếp được rồi, nói rất lâu hắn mới hiểu được ý tứ của cô, nhưng hắn lại lắc đầu nguầy nguậy. Cô biết hắn đang lo cho thân thể của cô cho nên không muốn đi tiếp. Nghĩ nghĩ, hai ngày nay đúng thật là không tiện di chuyển, cô cũng không nói gì thêm, chỉ dựa vào gốc cổ thụ nghỉ ngơi.



Khi tỉnh lại, Giản Thanh Vân hửi được mùi thịt nướng, quay lại nhìn thì thấy Mạt Tư đang nướng con thỏ hoang hôm nay hắn săn.



Mạt Tư thấy cô tỉnh lại, liền quay về phía cô cười tươi rói, xé chỗ thịt béo trên người con thỏ xuống đưa cho cô.



Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, chỉ chỉ đùi thỏ. Cho cô một cái đùi thỏ là đủ rồi, miếng thịt hắn cho quá mỡ, cô ăn không vô.



Mạt Tư buồn thiu, nhưng mà vẫn xé cái đùi thỏ cho Giản Thanh Vân, còn chỗ thịt béo kia thì chính hắn ăn.



Giản Thanh Vân ăn hơi chậm. Mấy ngày trước vì ăn trái cây quá ngán cho nên mới đào hố bẫy thịt thỏ ăn, qua nhiều ngày ăn thịt nướng không có bất cứ gia vị gì, bây giờ thật khó ăn. Khó ăn thì khó ăn, cô vẫn cố ăn hết cái đùi thỏ Mạt Tư đưa. 



Mạt Tư nhìn thấy cô ăn hết một cái đùi thỏ, cũng vội vàng xé một cái đùi nữa đưa cho cô. Giản Thanh Vân lắc đầu, bày tỏ mình no rồi, không ăn nữa.



Mạt Tư cũng không miễn cưỡng, phần còn lại đều bị hắn ăn.



Hai người ở tại chỗ hai ngày. Thật ra thì bụng của Giản Thanh Vân Giản sáng hôm sau là hết đau rồi, nhưng Mạt Tư vẫn cứ kiên quyết muốn cô nghỉ ngơi hai ngày mới đi tiếp.




Giản Thanh Vân cười cười, lúc này mới đứng dậy đi tiếp.



Lần này Mạt Tư cũng đi đằng trước, nhưng bước chân lại chậm hơn rất nhiều, đi vài bước còn quay đầu nhìn lại xem cô còn hay không, nếu khoảng cách của hai người bị kéo giãn thì hắn sẽ đi lùi vài bước, kéo khoảng cách lại gần hơn.



Kết quả như vậy khiến Giản Thanh Vân rất vừa ý, chí ít cũng không cần mỗi lần cô tự đi bộ là hôm sau cả người đau nhức, trên chân còn nổi bọt nước.



Vùng đất đen này không có bất cứ cây nông nghiệp nào, chỉ có cỏ dại và một vài hoa cỏ không biết tên. Giản Thanh Vân vừa đi đường vừa nghĩ. Cô không biết cứ đi như vậy thì tới cùng sẽ đi đến nơi nào, nhưng mà còn có thể làm sao được? bọn họ chỉ có thể tiếp tục bước đi mà thôi.



Bóng đêm lại nhanh chóng ập xuống, hai người đành phải dừng lại. Nơi này không có cành cây khô để đốt, vì thế không thể nướng thịt được. Mạt Tư biết Giản Thanh Vân có thói quen nướng chín thịt rồi mới ăn, nhưng giờ lại không thể nhóm lửa, hắn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cắt mặt trên của khối thịt xông khói đưa cho Giản Thanh Vân.



Giản Thanh Vân hơi do dự nhưng vẫn cầm lấy, cả ngày nay cô chưa ăn gì rồi. Mặc dù trong không gian còn vài quả tím, nhưng lại không thể vào lấy trước mặt Mạt Tư được, chỉ có thể ăn mấy miếng thịt xông khói này thôi.



Thịt xông khói là thịt sống, lại còn hơi khô, nhưng Giản Thanh Vân vẫn ăn từng chút từng chút đến hết.



Ăn xong, hai người liền nằm xuống đất. Quần áo Giản Thanh Vân đang mặc chỉ là một cái áo tay dài và quần dài. Ban ngày mặc thì tốt, nhưng đêm đến nhiệt độ trong không khí giảm xuống khiến cô lạnh đến run người. Trước kia ở trong rừng có đốt lửa nên không thấy lạnh, bây giờ ngủ ở nơi trống trải thế này cô lại muốn trốn vào trong không gian của mình.



Giản Thanh Vân nằm ở trên đất lạnh đến run rẩy, mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu mới ngủ thiếp đi.