Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 11 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Lần tiếp theo Giản Thanh Vân tỉnh lại chính là bị đông lạnh mà tỉnh. Cô run rẩy nhìn qua Mạt Tư nằm bên cạnh, nhìn thấy hắn cứ thể để trần cánh tay mà ngủ. Cô nhìn da thịt của hắn, thở dài hâm mộ. Có thân thể khỏe mạnh thật là tốt quá đi, trời lạnh như vậy chỉ cần mặc mỗi tấm da thú mà có thể ngủ ngon lành như vậy.
Suy nghĩ một chút, Giản Thanh Vân lặng lẽ đứng dậy lui vào trong không gian, lấy chiếc áo bành tô thật dày bên trong vali ra. Quả nhiên sáng hôm sau, Mạt Tư cũng chẳng cảm thấy kỳ quái với chiếc áo bành tô này, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái.
Nửa đêm hôm qua Giản Thanh Vân đã ăn một quả tím trong không gian rồi, cho nên buổi sáng cô cự tuyệt thịt xông khói Mạt Tư đưa cho.
Mạt Tư nhét vào miệng hắn mấy miếng thịt xông, hai người lại đi tiếp.
Vẫn cứ đi không có mục đích, Giản Thanh Vân không biết tới cùng là muốn đi đâu, chỉ đi theo Mạt Tư tiến về phía trước. Tốc độ hiện tại của Mạt Tư đã chậm hơn rất nhiều, vẫn cứ đi vài bước thì quay đầu lại nhìn một cái.
Đảo mắt lại qua vài ngày, Giản Thanh Vân nhìn miếng thịt xông khói cuối cùng trong tay Mạt Tư, rốt cuộc cô cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bọn họ hết thức ăn rồi!
Hình như Mạt Tư đã sớm chú ý đến vấn đề này, hai ngày nay hắn cứ mặt cau mày có. Khi đó Giản Thanh Vân còn chưa biết Mạt Tư buồn rầu vì điều gì, bây giờ thì đã biết rõ rồi. Vùng đất đen hoang vu này ngoại trừ cỏ dại thì cũng chỉ có cỏ dại, bọn họ không thể tìm được cái gì để ăn rồi.
Sau khi Giản Thanh Vân biết được tình huống, đầu tiên cô nghĩ đến còn một ít quả tím trong không gian đủ để hai người kiên trì được vài ngày. Trong không gian còn lại chính quả tím, cộng thêm miếng thịt xông khói trong tay Mạt Tư, cũng chỉ có thể kiên trì thêm ba ngày nữa. Cô hi vọng trước khi hết đồ ăn bọn họ có thể đi ra khỏi vùng đất đen này.
Bởi vì chỉ còn lại một khối thịt xông khói, cho nên trưa hôm nay Mạt Tư không ăn. Hắn cắt một miếng thịt rất nhỏ trên bề mặt của khối thịt đưa cho Giản Thanh Vân. Giản Thanh Vân nhận lấy, bắt đầu từ từ nhai kỹ nuốt chậm.
Sau khi cô ăn xong mới phát hiện Mạt Tư không có ý muốn ăn, cô không khỏi mở miệng hỏi: "Mạt Tư, sao anh không ăn đi?"
Mạt Tư khó hiểu nhìn cô, hắn không hiểu cô đang nói cái gì.
Lần đầu tiên tóm được con này, Mạt Tư liền đưa ngay cho Giản Thanh Vân. Giản Thanh Vân lại ra sức lắc đầu, cô không ăn nó đâu.
Mạt Tư thấy cô không ăn, hắn liền trực tiếp ăn sống hai con chuột chũi này luôn, khiến Giản Thanh Vân nôn khan cả một buổi sáng.
Lại đi thêm hai ngày nữa, Giản Thanh Vân có thể nhìn thấy núi non trùng diệp ở phía trước. Cô chợt ngây người một lúc lâu, chẳng lẽ cô vừa thoát khỏi rừng rậm nguyên thủy liền đụng phải một dãy núi khổng lồ?
Trái lại khi Mạt Tư nhìn thấy dãy núi phía xa xa liền có bộ dạng vui mừng. Sau đó hắn ngồi xổm trước mặt Giản Thanh Vân, muốn Giản Thanh Vân nằm lên lưng hắn, hắn đây chính là ngại Giản Thanh Vân đi quá chậm rồi.
Giản Thanh Vân hơi đau đầu, biết mục tiêu của Mạt Tư chính là dãy núi trước mắt kia rồi. Nhưng mà, cô vẫn ngoan ngoãn nằm lên lưng Mạt Tư.
Tuy Mạt Tư gầy đi không ít nhưng sức lực vẫn rất lớn, cõng cô trên lưng nhưng vẫn bước đi như bay.
Mạt Tư vội vàng chạy đi, không rảnh để ý xem trên đường đi có củ ngón cái hay không, khi đói thì chỉ tùy tiện ăn chút rễ cỏ gì đó trên mặt đất cho đỡ đói thôi.
Chạy ba ngày đường mới tới dưới chân dãy núi khổng lồ kia, xung quanh dãy núi đều là mấy tảng đá rất to, nhìn dãy núi cao ngất Giản Thanh Vân hơi đau đầu rồi.
Thế nhưng Mạt Tư lại cực kỳ hưng phấn cõng Giản Thanh Vân chạy vào trong dãy núi.
Dãy núi này không giống rừng rậm nguyên thủy kia cho lắm. Bên trong dãy núi này có các tảng đá lớn liền một chỗ, nhìn khái quát thì dãy núi này có 40% là đá tảng, còn thảm thực vật xanh chiếm 60%. Rừng rậm nguyên thủy trước kia thì thảm thực vật chiếm đến 99% trở lên.