Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 21 :

Ngày đăng: 14:29 19/04/20


Giản Thanh Vân có thể lý giải tại sao bọn họ lại thề sống chết chiến đấu với quái vật tới cùng. Ở thế giới này, không có thứ gì quan trọng bằng đồ ăn. Thật ra bọn họ hoàn toàn có thể để mặc cho quái vật mang đồ ăn đi, còn bọn họ sẽ không bị thương. Nhưng nếu như vậy thì bọn họ sẽ trở nên nhu nhược, bọn họ không thể trơ mắt nhìn đồ ăn của mình bị cướp đi như vậy được. Nhất định phải vì lương thực cùa mình mà chiến đấu tới cùng.



Mũi tên xương dễ mài hơn so với kim xương, chỉ một ngày nàng đã mài xong một mũi tên xương.



Mọi người trong sơn động rất tò mò không biết Giản Thanh Vân đang làm cái gì. Tiểu Bảo cũng tiến lại gần hỏi Giản Thanh Vân.



Giản Thanh Vân vốn muốn nói cho tiểu Bảo biết cái này là cái gì, nhưng mà vốn từ ngữ ít quá, đành phải đơn giản nói với tiểu Bảo đây dùng để giết quái vật.



Mọi người vừa nghe nói là để giết quái vật liền tiến lại gần học theo Giản Thanh Vân mài chế mũi tên.



Đến tối mọi người trở về còn cầm về hơn ba mươi con rắn đầu to. Con mồi của bọn họ bị hai con quái vật kia cướp mất một phần ba rồi, số còn lại chỉ đủ cho bọn họ ăn trong một tháng mà thôi.



Giản Thanh Vân đã đem nhánh cây thô to kia lột sạch vỏ và mài nhẵn rồi, việc còn lại là nhờ Mạt Tư. Dưới sự chỉ đạo của Giản Thanh Vân, tiêu phí một ngày trời rốt cục cũng hoàn thành cung tên. Cung thì chỉ có một cái, nhưng tên thì có cả trăm cái.



Mói người rất tò mò đối với đồ vật có tên "cung tên" này, đều chăm chú nhìn Giản Thanh Vân làm mẫu.



Cung rất lớn, lại rất nặng, Giản Thanh Vân cầm lên có hơi quá sức. Nhưng cô chỉ cần làm vài động tác làm mẫu đơn giản là bọn họ đã biết cách sử dụng cung tên rồi.



Bộ cung tên này đương nhiên là thuộc về Mạt Tư. Mạt Tư rất tò mò với loại vũ khí mới của hắn, hắn học theo bộ dáng của Giản Thanh Vân bắn ra một mũi tên, không trúng mục tiêu, hắn bắn chệch vị trí. Giản Thanh Vân đi nhặt mũi tên xương về, tên này nếu không bị hỏng thì có thể sử dụng lại được.



Mạt Tư luyện tập cả một buổi trưa, độ chính xác đã được nâng lên đáng kể. Hắn lấy cây đại thụ làm mục tiêu, bắn ra mười mũi tên thì đến chín mũi tên là trúng mục tiêu. Hơn nữa lực sát thương của nó lớn hơn nhiều so với cốt mâu, mũi tên có thể bắt xuyên cả một thân cây to bằng bắp đùi.



Mà những người còn lại cũng đã biết cách chế tác cung tên, chỉ sau ba ngày, hầu như ai cũng có một cây cung tên trong tay.




Quả nhiên trong khoảng thời gian này bầu trời đã trở nên quang đãng, có vài cơn gió nhẹ. Tuyết cũng bắt đầu tan.



Tuyết tan, mùa xuân sắp đến, đám đàn ông trong quần cư bắt đầu khôi phục thói quen đi săn.



Giản Thanh Vân suy đoán mấy con quái vật cả người đầy vảy đen kia chắc chỉ ra ngoài khi trời tuyết to, cô gọi chúng nó là Hắc Lân quái. (quái vật vảy đen)



Mặc dù tuyết tan, nhưng sơn động ngụ ở vị trí cao nên nước tuyết không tràn vào được.



Tuyết tan trong vòng nửa tháng, thời tiết cũng quang đãng hơn. Tuyết đọng phía xa xa cũng tan toàn bộ, lộ ra những nhánh cây trụi lủi.



Trong khoảng thời gian này mọi người bắt được nhiều con mồi hơn một chút, tuy con mồi vẫn là rắn đầu to nhưng cũng có vài con mồi khác. Giản Thanh Vân thích nhất ăn thịt rắn, bởi vì thịt của loài này có vị mặn.



Tuy thời gian này bắt được nhiều con mồi hơn nhưng bọn họ không dự trữ mà ăn hết trong ngày. Giản Thanh Vân biết bởi vì mùa xuân đến rồi, cho nên sẽ không thiếu con mồi, vì vậy không cần phải dự trữ đồ ăn cho mùa đông.



Nửa tháng lại trôi qua, dãy núi xa xa kia bắt đầu xuất hiện màu xanh lá cây.



Trải qua sáu tháng mùa đông, cuối cùng mùa xuân cũng đến!



Giản Thanh Vân cũng có chút đứng ngồi không yên, cô tới thế giới này cũng khoảng chín tháng rồi, thậm chí cũng đã quen với nếp sinh hoạt nơi đây. Ban đầu cô cũng muốn tìm phương pháp để trở về thế giới của mình, nhưng đến bây giờ thì biết điều đó là không có khả năng. Ngẫm lại, dù sao thì ở thế giới kia cô cũng không còn người thân nào, bây giờ điều cần làm là cân nhắc lại, xem làm cách nào để sinh tồn trong thế giới này. Bây giờ màu xuân đã đến, cô cần phải vào rừng rậm tìm xung quanh một lúc xem có loại thực vật nào ăn được hay không.



Mặt đất mới chỉ nảy chồi, bây giờ đi thì hãy còn sớm, cô lại đợi thêm nửa tháng nữa