Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 22 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Mặt đất được bao phủ bởi một màu xanh non tươi mát, mỗi ngày con mồi săn về cũng đầy đủ cho mọi người ăn. Giản Thanh Vân hỏi mượn Mạt Tư con dao xếp, bây giờ Mạt Tư có cung tên làm vũ khí mới nên cực kỳ sảng khoái mà trả lại dao xếp cho cô.
Giản Thanh Vân cầm theo dao găm đi một mình vào trong rừng. Mạt Tư nói cho cô biết ngọn núi này tên là Thạch Sơn, còn khu rừng rậm nguyên thủy trước kia hai người ở tên là rừng rậm Khải Tát. Cây cối ở Thạch Sơn thấp hơn và thưa thớt hơn cây cối ở Khải Tát nhiều.
Bây giờ cây cối chỉ mới đâm chồi, trên mặt đất xung quanh cũng chỉ có vài mầm cỏ non.
Trên một thân cây, Giản Thanh Vân nhìn thấy loại viên mật mà tiểu Bảo thường ăn, cô bẻ một miếng bỏ vào miệng, lại phát hiện không hề ngọt. Chẳng lẽ thứ này chỉ có khi tuyết rơi mới có vị ngọt? Giản Thanh Vân phun viên mật không có hương vị gì trong miệng ra, tiếp tục đi về phía trước.
Cô đi xung quanh rất lâu nhưng vẫn không nhìn thấy thực vật hoặc cây cối quen thuộc nào, đành phải quay trở về sơn động.
Trên đường quay trở về, đột nhiên Giản Thanh Vân nghe thấy tiếng gầm gừ ở đâu đó truyền tới.
Tiếng gì vậy? Giản Thanh Vân dừng bước, đi về phía phát ra âm thanh. Nghe âm thanh giống như tiếng của một loài thú nhỏ.
Đi về phía trước vài bước, Giản Thanh Vân nhìn thấy trong bụi cỏ khô có một chú chó nhỏ, là một chú chó có bộ lông trắng tinh, không hề có màu khác pha vào. Chú chó này thật sự rất nhỏ, lông lá xù xì, đại khái chỉ to bằng cái đầu Giản Thanh Vân mà thôi.
Chú chó nhỏ nâng cặp mắt to tròn lên nhìn Giản Thanh Vân, trong miệng vẫn phát ra âm thanh gầm gừ.
Giản Thanh Vân vui vẻ, từ khi đến đây, đây chính là động vật đầu tiên cô thấy giống như đúc động vật của thế giới cũ. Đã từng thấy heo rừng, thỏ hoang và các động vật biến dị của thế giới này, tất cả đều khác xa với động vật ở thế giới kia. Chỉ có chú chó nhỏ này là nhìn giống y đúc với loài chó ở thế giới cũ.
"Chó trắng nhỏ, sao mày lại ở đây một mình? Nhìn mày hình như còn chưa có dứt sữa đúng không." Giản Thanh Vân nói xong vươn tay xoa xoa đầu chú chó nhỏ đang nằm trên mặt đất.
Mà chú chó nhỏ chỉ nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân, vẫn tiếp tục gầm gừ.
Cô nhìn tiểu Bạch đang ngoan ngoãn ngồi cạnh chân mình, Giản Thanh Vân liền cắt một miếng thịt nướng đưa đến trước mặt nó.
Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn miếng thịt nướng Giản Thanh Vân đưa qua, gừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
Ố? Nó không ăn thịt nướng? Có phải vì nó còn chưa dứt sữa không nhỉ? Giản Thanh Vân bất đắc dĩ múc một chén canh thịt trong nồi đá đưa đến trước mặt nó. Tiểu Bạch dùng thần sắc khinh bỉ trừng mắt với Giản Thanh Vân, rồi trực tiếp lắc lắc cái mông nhỏ lông lá xù xì đi tới gần đống con mồi.
Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm nhìn tiểu Bạch lao vào đống con mồi, ăn hết hai con thỏ hoang, cả lông cả xương cũng bị nó nuốt hết, hình như nó còn có ý định ăn thêm con nữa.
Tiểu Bạch ăn hai con thỏ hoang, còn ăn thêm một con rắn đầu to, lại ăn thêm một con chim xám.
Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm, không hiểu làm sao tiểu Bạch có thể ăn một lượng thức ăn lớn gấp mười mấy lần nó... Cô nghĩ mình mang một cái đồ tham ăn trở về, người trong quần cư có thể trách mình hay không đây? Cô nhìn bốn phía, lại phát hiện mọi người không ai dám ngăn tiểu Bạch, chỉ có điều trên mặt mỗi người đều là vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Tiểu Bạch ăn sạch sẽ mấy con mồi còn lại.. hai con thỏ hoang, một con rắn đầu to, một con chim xám, một con heo rừng trên trăm cân...
Mạt Tư nhìn Giản Thanh Vân rồi nhìn tiểu Bạch, thấy biểu tình trợn mắt há mồm của cô, Mạt Tư liền biết rồi. Chắc chắn cô còn chưa biết cô nhật thứ gì về đâu. Nhưng mà, nói cũng kỳ, thượng cỗ mãnh thú đều là cực kỳ hung tàn, cho dù là thượng cổ mãnh thú chưa trưởng thành cũng rất hung tàn. Tại sao cô ấy lại nhặt được một con thượng cổ mãnh thú hoàn toàn bất đồng, nó thế nhưng không công kích bọn họ. Trước kia hắn cũng từng gặp thượng cổ mãnh thú chưa trưởng thành, một nhóm gồm năm mươi người, cuối cùng chỉ còn có mười người sống mà thôi.
Mà thôi, chỉ cần con thượng cổ mãnh thú này không công kích bọn họ là được, nó muốn ăn thì ăn đi, chỉ cần không ăn bọn họ là được. Mạt Tư nghĩ như vậy rồi cho qua.
Trong khi Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm thì tiểu Bạch đã ăn hết toàn bộ con mồi, đến cả lông cũng không chừa một cọng. Sau đó nó lắc lắc cái mông xù xì lông đi tới gần Giản Thanh Vân, tìm một tư thế thoái mái rồi năm xuống ngủ.
Mọi người chung quanh không có ai dị nghị, chỉ có điều khi đi qua Giản Thanh Vân mọi người đều tận lực đi đường vòng.
Đến khi đi ngủ thì Mạt Tư mới cảm thấy đau đầu, bởi vì hắn không nghĩ tới, con thượng cổ mãnh thú này vậy mà ngủ chung một nhà với hắn...