Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 26 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mùa hạ đã qua một tháng. Mấy con mồi được nuôi nhốt có con thì sống, có con thì chết.
Giản Thanh Vân vẫn cùng tiểu Bạch đi vào rừng mỗi ngày. Tiểu Bạch săn thú còn cô tìm kiếm khắp nơi những thứ có thể ăn. Bây giờ cô đã bắt đầu tích trữ lương thực cho mùa đông rồi.
Hôm nay Giản Thanh Vân cũng giống như mọi ngày, sau khi tạm biệt Mạt Tư liền dẫn theo tiểu Bạch đi vào rừng.
Mạt Tư nhìn chắm chú bóng lưng của cô, mãi cho đến khi bóng lưng của cô biến mất không thấy hắn mới xoay người đuổi theo đội ngũ của mình.
Giản Thanh Vân và tiểu Bạch chạy thật nhanh trong rừng. Bây giờ cô đã rất quen với cuộc sống trong rừng núi. Mỗi ngày cô đều đến một nơi khác nhau, thậm chí có đôi khi còn vào sâu trong rừng rậm. Cô không sợ lạc đường, bởi vì đã có tiểu Bạch rồi.
Tiểu Bạch nhớ rất rõ con đường mình từng đi qua, thường thường đều là tiểu Bạch dẫn cô trở về.
Lần này cô cũng như thường ngày chạy sâu vào trong rừng. Giản Thanh Vân không sợ mấy con dã thú hung mãnh gì xuất hiện, bởi vì dã thú hung mãnh đứng trước mặt tiểu Bạch đều không chịu nổi một đòn. Mấy ngày trước cô đã tận mắt nhìn thấy tiểu Bạch cắn xé một con dã thú có thân thể khổng lồ.
Con thú kia cuối cùng bị tiểu Bạch ăn hết sạch bách. Sức ăn của tiểu Bạch đã lớn đến nỗi Giản Thanh Vân không thể tưởng tượng được. Cô cũng bắt đầu lo lắng, với sức ăn bây giờ của tiểu Bạch, thì đến mùa đông cô phải trữ bao nhiêu lương thực mới đủ cho nó ăn đây?
Giản Thanh Vân vừa chạy nhanh trong rừng, vừa suy nghĩ nên để tiểu Bạch săn nhiều con mồi hơn để cô chế biến thành thịt khô rồi trữ trong không gian.
Đang nghĩ ngợi, Giản Thanh Vân đột nhiên thấy một mảnh màu đỏ xẹt qua trước mặt, cô vội vàng ngừng lại, quay đầu nhìn từng quả trái cây màu đỏ.
Đây là..... cà chua? Giản Thanh Vân mừng rỡ ngạc nhiên nhìn từng quả đỏ tươi cách đó không xa. Mỗi quả đỏ mọng to chừng một nắm tay của cô.
Giản Thanh Vân nhanh tay ngắt lấy một quả, hơi do dự cắn một miếng, một cỗ vị chua chua ngọt ngọt quen thuộc lan tỏa khắp khoang miệng.
Thật sự là cà chua. Giản Thanh Vân vui mừng, vì vừa nãy cô còn do dự, sợ đây chỉ là một loại quả có bề ngoài giống cả chua mà thôi.
Thu hết cả chua ở xung quanh vào không gian, tiện thể thu mấy cây cà chua con vào, lúc này cô mới thỏa mãn mà tiếp tục chạy sâu vào rừng.
Lần này thu hoạch được không ít, tại sâu thẳm trong rừng cô còn hái được rất nhiều nấm, chỉ có điều không biết là nấm độc hay không độc, đành cầm hết về để nhờ và Mạt Tư thôi.
Tiểu Bạch chạy tới liếm liếm mặt cô, sau đó lại tha một miếng thịt tươi ném tới bên cạnh cô, ý tứ là cô ăn đi.
Giản Thanh Vân chịu đựng cảm giác choáng váng, nhìn tiểu Bạch lắc lắc đầu: "Tiểu Bạch, hôm nay tự mày đi săn mồi đi, tao không đi với mày được rồi." Đầu choáng quá, cô chỉ muốn ngủ tiếp thôi. ❀DĐ❀L❀Q❀Đ
Tiểu Bạch rất nghe lời, dùng móng vuốt đẩy đẩy khối thịt tươi đến bên cạnh cô, nhắc cô đừng quên ăn, lúc này mới chạy nhanh vào trong rừng rậm.
Cái chuyện cảm mạo này, Giản Thanh Vân cũng không lo lắng gì nhiều. Tuy trong ba lô còn một hộp thuốc cảm mạo nhưng mà cách đây đã hơn một năm, cô cũng không dám uống bậy. Trước kia khi cô bị cảm, không cần uống thuốc mà chỉ cần uống nhiều nước lọc, qua hai ba ngày thì khỏe rồi.
Sáng sớm Mạt Tư liền phát hiện Giản Thanh Vân không thoải mái liền sốt ruột xoay quanh.
Giản Thanh Vân nói với hắn rằng cô không sao đâu, đừng lo lắng, để hắn đi săn thú cho tốt.
Mạt Tư nghĩ một lát rồi nấu một nồi nước sôi, sau đó nhờ Ni chăm sóc Giản Thanh Vân, lúc này mới vội vội vàng vàng đuổi theo đoàn người săn thú.
Giản Thanh Vân ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người nhẹ nhàng gọi tên mình, không khỏi lầm bầm một câu. Sau đó cô cảm giác có người nâng mình dậy, đút cho mình chút nước ấm.
Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy người đó là Ni.
"Cảm ơn..." Giản Thanh Vân lầm bầm một câu, cười cười với Ni. Bên tai hình như truyền đến giọng nói lo lắng của tiểu Bảo, hỏi cô thế nào rồi.
Nghe thấy Ni nói gì đó với tiểu Bảo, hình như nói Giản Thanh Vân không thoải mái, lúc này tiểu Bảo mới nhích tới xoa xoa hai má cô, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Giản Thanh Vân có cảm giác cái gì đó nhỏ giọt trên trán mình, hình như là nước mắt của tiểu Bảo. Cô không khỏi buồn cười, có lẽ tiểu Bảo nghĩ mình sắp chết rồi.
Tiểu Bảo thật sự sợ hãi cô sẽ chết, tại trong nhận thức của tiểu Bảo, nếu có người sinh bệnh thì hơn một nửa là có khả năng sẽ chết. Thế giới này quá lạc hậu, chỉ một căn bệnh nhỏ cũng có thể lấy mạng bọn họ.
Giản Thanh Vân lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu lại bị tiếng động ồn ào đánh thức