Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 29 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Lần này mang về sáu mươi người phụ nữ, tất cả đều rất vui vẻ. Những người phụ nữ này rất biết cam chịu số phận, vừa đến khu quần cư là tối hôm đó họ đều tuyển chồng hết rồi.
Hai ngày này tất cả mọi người không đi săn thú, con mồi ở quần cư tạm thời đủ cho bọn họ ăn trong hai ngày, canh thịt, thịt nướng, còn có trái cây dại và rau dại được xào bằng mỡ động vật.
Vốn dĩ sáu mươi người phụ nữ kia còn chưa tình nguyện lắm, nhưng khi nếm thử thức ăn này liền đánh mất ý nghĩ trở về. Các cô không phải người ngu, thế giới rộng lớn, đồ ăn là quan trọng nhất. Quần cư này có thể tạo ra đồ ăn ngon như vậy thì chắc chắn có một nhân vật lợi hại hơn Vưu Bỉ, họ tất nhiên nguyện ý ở lại.
Giản Thanh Vân yên lặng uống canh thịt, ăn rau xào. Đến khi cô no rồi mới nhìn Mạt Tư nói: "Mạt Tư, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh."
Mạt Tư cười tít mắt nhìn Giản Thanh Vân, thấy trong bát của cô còn nửa bát canh thịt, hắn bắt buộc cô ăn hết nửa bát này rồi mới trả lời: "Có chuyện gì vậy?"
Giản Thanh Vân nhìn xung quanh một lần, lúc này mới nói: "Mạt Tư, chúng ta nên chuyển đi thôi!" Từ "chuyển đi" cô không biết nói, đành phải nói bằng tiếng Hán.
Mạt Tư nghi hoặc lập lại một lần: "Chuyển... đi?" Hắn không hiểu nghỉa của từ này.
Giản Thanh Vân nghĩ một chút, rồi tổ hợp lại ngôn ngữ: "Mạt Tư, chúng ta nên... đi, không thể ở lại chỗ này." Vưu Bỉ đã biết vị trí của bọn họ, hơn nữa họ còn mang đi sáu mươi người phụ nữ, khó bảo toàn tên Vưu Bỉ không mang người đến đây đánh lén, cướp phụ nữ về. Vì sự an toàn của mọi người, bọn họ đành phải chuyển đi nơi khác.
Thật ra thì cô cũng hiểu rõ vì sao lúc ấy Vưu Bỉ lại đồng ý để Mạt Tư mang đi sáu mươi người phụ nữ. Nói thẳng ra là hắn cố kỵ tiểu Bạch và vũ khí của bọn họ. Nếu không có cung tên và tiểu Bạch thì có khả năng toàn bộ đàn ông của quần cư đã bị bọn họ tiêu diệt rồi.
Mạt Tư đã hiểu ý Giản Thanh Vân, vỗ vỗ vai cô nói: "Anh biết rồi, anh sẽ nói với mọi người, tin chắc mọi người sẽ đồng ý chuyển đi."
Sau đó Mạt Tư nói ý tứ của Giản Thanh Vân cho mọi người nghe, mọi người trầm mặc nửa ngày, đại đa số đều đồng ý, chỉ có một số ít người phản đối.
"Mạt Tư, vì sao chúng ta phải đi chứ. Cho dù bọn hắn có tới thì đã làm sao, chúng ta có vũ khí cường hãn như thế này, căn bản là không cần e ngại bọn họ."
"Đúng, Mạt Tư, chúng ta không cần phải chuyển đi."
Đang mơ mơ màng màng, Giản Thanh Vân cảm giác có ai đó đắp lên người cô một tấm chăn da thú.
Sáng sớm mọi người ăn chút thịt khô rồi lại tiếp tục lên đường, Giản Thanh Vân vẫn ngồi trên lưng tiểu Bạch.
Liên tục như vậy chừng một tháng, đoàn người chưa tới rừng rậm Khải Tát đã ăn hết lương thực rồi. Mỗi ngày đành phải tìm chút trái cây dại và rễ cỏ trên mặt đất đen để ăn đỡ, cứ như thế tốc độ di chuyển liền chậm lại.
Lại qua hơn nửa tháng nữa, nửa tháng này tất cả mọi người đều không có thịt để ăn, chỉ toàn ăn trái cây dại và rễ cỏ. Sáu mươi người phụ nữ kia bắt đầu oán giận, nói biết trước vất vả như vậy thì đã không dời đi rồi.
Giản Thanh Vân giả bộ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cưỡi tiểu Bạch đi trước. Cô biết những người phụ nữ này chưa từng phải chịu khổ, từ lúc sinh ra đã có đàn ông bảo vệ. Bây giờ không có lương thực, họ oán hận cũng là chuyện bình thường.
Phía xa xa đã thấy thấp thoáng rừng rậm Khải Tát, ước chừng đi hai ba ngày nữa là có thể đến nơi rồi.
Đoàn người nhìn thấy rừng rậm Khải Tát phía xa liền không oán hận nữa. liên tục chạy hai ngày không ngừng nghỉ, rốt cục cũng đến bìa rừng.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, trải qua một tháng này, ai nấy cũng đều gầy yếu đi rất nhiều.
Qua một tháng này, quấn áo trên người Giản Thanh Vân đã từ áo ngắn tay biến thành áo tay dài, mùa hè đã trôi qua, bước vào mùa thu rồi.
Tìm một nơi có nguồn nước, ở phía Nam rừng rậm Khải Tát có một hồ nước rất lớn, mọi người nhất trí xây dựng bộ lạc ở đây. Rốt cuộc tìm được nơi đặt chân, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó chia ra một nửa đàn ông đi săn thú, một nửa ở lại kiến tạo nhà gỗ.
Thời đại này không có búa, chỉ có cá loại dao đá và dao xương, xây dựng nhà gỗ có chút vất vả.
Đến trời tối mọi người lại được ăn đồ ăn nóng hổi rồi.