Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 30 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Toàn bộ quần cư dừng lại ở đây, một nửa đàn ông ra ngoài săn thú còn một nửa ở lại xây nhà gỗ, đám phụ nữ thì trợ giúp đi cắt cỏ lông.
Việc xây nhà gỗ tiến hành rất nhanh, qua một tháng đã xây được sáu mươi căn nhà gỗ, mỗi căn diện tích chừng ba mươi mét vuông. Bây giờ quần cư có hai trăm bảy hai người, tất cả đều chen chúc ở trong sáu mươi căn nhà. Giản Thanh Vân kiên trì ở chung với tiểu Bảo, tiểu Đồng và mấy đứa bé trai.
Đàn ông xây nhà gỗ và săn thú, phụ nữ cắt cỏ và dự trữ lương thực cho mùa đông. Bây giờ, bất kể là thứ gì, miễn là có thể ăn thì Giản Thanh Vân đều nói mọi người mang về. Bởi vì chỉ qua mấy tháng nữa là tới màu đông rồi, phải dự trữ đầy đủ lương thực. Hơn nữa, cô không biết mùa thu ở đây kéo dài mấy tháng, nếu là ba tháng như mùa xuân, hè thì bọn họ chỉ còn có hai tháng nữa để chuẩn bị thôi.
Trong không gian của cô bây giờ có mấy cây ăn quả, còn có các loại rau dại, cà chua, cộng thêm một hồ nước nhỏ. Bất quá bây giờ cô không rảnh bận tâm đến không gian của mình, chuyện bên ngoài cũng đủ khiến cô sứt đầu mẻ trán, đến cả tiểu Bạch cũng bị cô sai đi săn thú rồi.
Bởi vì ít đi một nửa số người săn thú nên khi sắc trời tối mịt họ mới trở về, mà phụ nữ ở nhà cũng đã nấu xong cơm tối.
Ăn cơm tối xong mọi người đều đi nghỉ ngơi sớm. Trong khoảng thời gian này bận quá, tất cả mọi người ai cũng mệt muốn chết, mỗi ngày đều phải dậy thật sớm làm việc.
Giản Thanh Vân ăn một chén canh thịt, lại ăn một trái cây dại, sau đó dắt tiểu Bảo, tiểu Đồng, Ngói, Lâm, Tư Hán trở về nhà gỗ, Mạt Tư ăn xong rồi cũng theo vào.
Bây giờ là mùa thu, trời cũng không quá lạnh.
Bên trong nhà gỗ được bài trí đơn giản, trên mặt đất trải mấy tấm chăn da thú. Giản Thanh Vân và tiểu Bảo đắp một tấm, mấy đứa nhóc đắp chung một tấm, Mạt Tư một mình đắp một tấm. Tiểu Bạch bây giờ quá to, cao hơn một mét, dài hai mét, cho nên chỉ có thể ngủ ngoài cửa.
Trong bóng tối truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ của mấy đứa bé, Giản Thanh Vân nương theo ánh trăng chiếu vào cửa sổ quay đầu nhìn Mạt Tư, nhẹ giọng nói: "Mạt Tư, về sau chúng ta đổi quần cư thành bộ lạc đi."
"Bộ lạc?" Hiển nhiên Mạt Tư rất hứng thú với cách gọi mới này.
Giản Thanh Vân gật gật đầu: "Ừ, là bộ lạc." Sau đó cô giải thích đơn giản bộ lạc nghĩa là gì, rồi nói cho Mạt Tư biết mỗi bộ lạc đều có thủ lĩnh.
"Thủ lĩnh?" Mạt Tư cau mày, có chút không xác định hỏi: "Thủ lĩnh là tất cả mọi người phải nghe lời hắn nói hả?"
Môi của hắn lạnh băng, không biết bởi vì được hôn hay vì môi hắn lạnh mà da Giản Thanh Vân nổi lên một tầng da gà.
Trong khi Giản Thanh Vân đang do dự không biết nên đẩy hắn ra hay ôm hắn, thì Mạt Tư đã từ cổ cô hôn lần xuống phía dưới.
Trong lòng Giản Thanh Vân bỗng dâng lên một cảm giác tê dại.
Quyết định nghe theo cảm giác của bản thân, Giản Thanh Vân bèn vươn tay ôm lấy eo Mạt Tư.
Thân hình Mạt Tư cứng lại, có chút không dám tin nhìn Giản Thanh Vân trong lòng hắn. Hắn còn tưởng rằng cô sẽ cự tuyệt, thậm chí hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị cô cự tuyệt rồi.
Áp chế vui sướng trong lòng, nụ hôn của Mạt Tư bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Giản Thanh Vân mặc một đồ thể thao có khóa kéo, Mạt Tư kéo nhẹ liền bị cởi ra, lộ ra chiếc áo may ô trắng tinh bên trong.
Tay hắn đặt trên vòng eo nhỏ của Giản Thanh Vân, nụ hôn cũng rơi xuống bả vai và ngực cô.
Chẳng biết từ lúc nào, áo khoác và áo may ô đều bị Mạt Tư cởi sạch.
Nhờ ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mắt Mạt Tư chớp cũng không chớp, cứ thế nhìn chằm chằm bộ ngực no đủ bên trong áo ngực, hầu kết bắt đầu không khống chế được mà trượt lên trượt xuống.
Lần đầu tiên trong đời, Mạt Tư cảm thấy phụ nữ nên giấu hết thứ này đi. Cũng thầm thấy may mắn là Giản Thanh Vân đã che dấu đi, chỉ để mình hắn được thấy.
Giản Thanh Vân nghe tiếng hầu kết chuyển động, sau đó liền thấy hắn cúi đầu gặm cắn ngực mình.
Chẳng biết lúc nào ngực đã truyền đến cảm giác man mát, tầng trói buộc cuối cùng cũng bị hắn bỏ đi rồi.