Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 31 :

Ngày đăng: 14:29 19/04/20


Giản Thanh Vân cảm giác rõ ráng nụ hôn của hắn bắt đầu trở nên nóng bỏng, không còn lành lạnh như vừa nãy nữa. Cô cảm thấy người mình bắt đầu nóng lên, không biết có phải vì nụ hôn của hắn không.



Lúc này, đột nhiên Mạt Tư đứng dậy đi tới bên cửa gỗ, nâng tay chốt cửa lại từ bên trong. Hắn rất hiểu Giản Thanh Vân, biết chắc nếu như có người tiến vào, đảm bảo cô sẽ hét chói tai sau đó một cước đạp văng hắn ra. Vì tránh phát sinh chuyện này, hắn vẫn nên chốt cửa lại cho chắc.



Giản Thanh Vân phía sau nhìn dáng người trần truồng đúng chuẩn vai rộng mông hẹp của Mạt Tư, mặt cô liền đỏ ửng. Đương nhiên cô biết vì sao Mạt Tư lại phải đứng dậy chốt cửa.



Mạt Tư lại bao trùm lên thân thể cô, cúi đầu gặm cắn một quả dâu tây, hai tay cũng bắt đầu không an phận mà xoa nắn khắp người cô.



Giản Thanh Vân không nhịn được a một tiếng, hắn hôn đến vùng mẫn cảm của cô.



Nghe thấy tiếng rên của cô, Mạt Tư càng thêm hưng phấn, cũng càng ra sức hôn, liếm, gặm cắn trên quả dâu của cô.



Sắc mặt Giản Thanh Vân đỏ ửng, cố nhịn xuống tiếng rên rỉ vốn sắp bật ra cửa miệng. Tựa hồ như cảm giác không giống lần đầu tiên chút nào...



Mạt Tư hôn liếm thân thể cô, bàn tay cũng từ từ men theo đường cong mịn màng của cơ thể mà lần xuống nơi cỏ thơm mê người.



Bên trong đã ướt đẫm mật dịch, trơn ướt đầy đủ, lúc này Mạt Tư mới động thân để cực đại của mình từ từ đi vào.



Giản Thanh Vân cắn môi, vẫn có chút không thích ứng được.



Mạt Tư không dám lộn xộn, mãi đến khi thấy chân mày Giản Thanh Vân giãn ra hắn mới bắt đầu chuyển động. Cúi đầu gặm cắn gương mặt và vành tai cô, tay cũng bắt đầu xoa nắn hai quả dâu tây.



Giản Thanh Vân lại không nhịn được a một tiếng.



Mạt Tư thở hổn hển, cảm giác được cô đã thích ứng mình, lúc này mới bắt đầu mãnh liệt tiến công.



Giản Thanh Vân phát ra tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay khoái nhạc, chỉ cảm thấy bản thấn giống như bị đưa lên một đám mây, toàn thân đều tê dại không thôi, cũng không hề đau đớn như lần đầu tiên nữa.
"Bối Nhĩ, cô đủ rồi!" Ni bắt đầu ra mặt vì Giản Thanh Vân: "Bây giờ bộ lạc có thể đạt tới quy mô này cũng là nhờ Giản Thanh Vân, nếu không thì cô có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy sao? có thể mặc ấm như vậy sao? Cô nhìn mấy con mồi được nuôi nhốt đi, có chúng nó, mùa đông này chúng ta không phải chịu đói nữa. Tất cả những điều này đều là nhờ Giản Thanh Vân! Cô đừng nghĩ là tôi không biết tâm tư của cô! Cô thấy Mạt Tư là người có khả năng lớn nhất làm thủ lĩnh! Cô nhìn trúng Mạt Tư đúng không? Cho nên cô mới nhắm vào Giản Thanh Vân như vậy!"



Giản Thanh Vân nghe xong liền sửng sốt, có chút ngoài ý muốn nhìn Bối Nhĩ. Thì ra là vì nguyên nhân này!



Bối Nhĩ bị vạch rõ tâm tư trước mặt mọi người liền đỏ mặt phản bác: "Ni, cô... cô... tôi không có nghĩ như vậy."



Ni mặc kệ Bối Nhĩ đang quẫn bách, tiếp tục nói: "Tất cả mọi người đều là một bộ lạc, nếu như cô thích Mạt Tư thì cạnh tranh công bằng, hoặc là cô nói rõ ràng trước mặt Mạt Tư, xem tới cùng là hắn chấp nhận cô hay chấp nhận Giản Thanh Vân."



Giản Thanh Vân có phần quẫn bách, người ở thời đại này cầu yêu thật đúng là rõ ràng... Nếu như là ở hiện đại, loại hành vi như Bối Nhĩ chính là tiểu tam, làm gì dám quang minh chính đại đi cạnh tranh như vậy chứ. Cô cúi đầu không nói, cũng không quản Ni đang nói cái gì nữa. 



Sau đó Bối Nhĩ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân, gắn từng chữ nói: "Giản...Thanh... Vân, tôi muốn quyết đấu với cô!"



Giản Thanh Vân ngẩng đầu, há hốc mồm, nhìn dáng người cường tráng của Bối Nhĩ liền nói: "Tôi-không-muốn!" Trừ phi cô là đồ ngu mới đi quyết đấu với người cường tráng như Bối Nhĩ.



Dù ngoài miệng cô nói không muốn, nhưng không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy mất mát. Nếu Bối Nhĩ cầu ái với Mạt Tư, thì Mạt Tư hắn sẽ cự tuyệt chứ?



Bối Nhĩ ngẩn người, tựa hồ không nghĩ là Giản Thanh Vân sẽ cự tuyệt. Giản Thanh Vân mặc kệ cô ta, cúi đầu tập trung cắt trái cây.



Chung quanh bắt đầu ồn ào nghị luận.



"Bối Nhĩ, làm sao cô biết Mạt Tư có thể trở thành thủ lĩnh? Mạt Tư cũng không phải người cường tráng nhất, cao nhất trong bộ lạc a."



Bối Nhĩ không nói lời nào, cô ta không thể nói là vì Mạt Tư có thể đánh bại Đại Phỉ thì chắc chắn có thể đánh bại người khác được, vì trong đám phụ nữ này có vợ của Đại Phỉ.



"Tôi cũng thấy Mạt Tư không đủ cường tráng, còn không cường tráng bằng Đại Phỉ đâu!" Người nói câu này là vợ của Đại Phỉ, bây giờ cô ấy cũng mang thai, Giản Thanh Vân nhớ rõ tên cô ấy là Giai.