Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 40 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Có vài người phụ nữ đang đứng trên bãi đất trống của bộ lạc, trên bầu trời tuyết lớn vẫn đang rơi, gió cuồng loạn thổi kiến mọi người có chút không mở mắt ra nổi. Trong thời tiết trắng mờ, Giản Thanh Vân nhìn thấy gương mặt của mấy người phụ nữ lộ ra thần sắc bi thảm.
Chuyện gì xảy ra vậy? Giản Thanh Vân mím môi đứng trong nhà gỗ, trong lòng có một cỗ dự cảm không tốt. Tiếng thét chói tai vừa rồi hình như là của một phụ nữ trong bộ lạc, nhưng nhìn có vẻ không giống như có địch nhân hoặc dã thú xâm nhập.
Lát sau, cô nhìn xuyên qua khe cửa thấy Mạt Tư đi về bên này, sắc mặt hắn không được tốt cho lắm.
Vội vàng mở cửa gỗ ra, gió tuyết trong nháy mắt ùa vào phòng, cô lạnh đến run rẩy cả người.
Mạt Tư vội vàng bước vào trong nhà gỗ rồi thuận tay đóng cửa lại.
" Mạt Tư, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giản Thanh Vân cầm tay hắn vội vội vàng vàng hỏi.
Mạt Tư nhấp môi dưới, thần sắc có chút bi thương: "Là Vân Manh, đứa bé trong bụng cô ấy...không còn."
Vân Manh? Giản Thanh Vân biết cô ấy, là một trong sáu mươi người phụ nữ theo về đây từ quần cư của Vưu Bỉ, về tới đây tầm một tháng liền mang thai, bây giờ cũng đã gần năm tháng, "Tại sao...đứa bé lại không còn?" Đầu óc cô có chút hoang mang, rõ ràng ngày hôm qua cô ấy còn rất tốt, căn bản không có bất cứ dấu hiệu sinh non nào.
"Anh cũng không rõ lắm tại sao lại như vậy. Vừa rồi Tả cũng nói buổi sáng Vân Manh còn rất tốt, đến chiều bụng bắt đầu hơi đau, bọn họ cũng không để ý, vừa rồi đột nhiên chảy rất nhiều máu..." Giọng nói của Mạt Tư cũng càng ngày càng trầm, càng ngày càng nhỏ.
Tả là chồng của Vân Manh, trong khoảng thời gian này hắn vẫn đắm chìm trong sự vui sướng khi được làm cha, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
"Chúng ta đi nhìn xem, bây giờ Vân Manh thế nào rồi?" Giản Thanh Vân đẩy cửa gỗ kéo Mạt Tư ra ngoài.
Bên ngoài có tuyết và gió lớn đang thổi, Mạt Tư đi tới trước mặt cô, giúp cô chắn đi một phần gió tuyết. "Tình huống của Vân Manh bây giờ rất xấu, cũng không biết có sống qua tối nay không."
Ở thế giới này, bất cứ căn bệnh nhỏ nào cũng có thể cướp đi tính mạng con người chứ đừng nói gì là sanh non.Trong lòng Giản Thanh Vân rất khó chịu, yên lặng cầu nguyện cho Vân Manh.
Trên đất trống đã tập trung nhiều người, tựa hồ biết chuyện gì xảy ra nên sắc mặt mọi người có chút hiu quạnh.
Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã trôi qua hai mươi ngày nữa, phong bạo tuyết vẫn không ngừng lại. Thân thể Vân Manh đã khỏe mạnh hoàn toàn, có thể xuống giường đi bộ khắp nơi rồi.
Giản Thanh Vân cũng rất nhàm chán, mỗi ngày ăn rồi lại ngủ, không thì cùng chơi cờ với Mạt Tư, hoặc là quấn lấy hắn bắt hắn kể chuyện trước kia của hắn cho cô nghe.
Từ miệng Mạt Tư cô biết, quần cư trước kia của hắn xảy ra bệnh truyền nhiễm, chỉ có mấy người may mắn thoát khỏi thôi. Sau đó trong quá trình di chuyển cũng chỉ còn lại mình hắn.
Lúc ấy cô nghe cảm thấy có chút khổ sở, nhưng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, vì nếu không phải như vậy thì cô cũng không thể gặp được Mạt Tư. Nhưng mà cô cũng cảm thấy lo lắng, thế giới này thảo dược quá ít, nếu như bộ lạc phát sinh ôn dịch hay bệnh truyền nhiễm gì thì chỉ sợ cả bộ lạc đều không may mắn thoát khỏi.
Còn đang buồn lo vô cớ thì Mạt Tư đã bưng canh rắn đến, rắn này là do tiểu Bạch bắt về.
Hửi mùi thơm ngào ngạt của thịt rắn, bỗng nhiên Giản Thanh Vân không còn cảm thấy hương thơm này mê người nữa mà ngược lại cảm thấy có chút buồn nôn. Uống vào miệng cô liền nuốt không trôi, đành đặt bát canh còn hơn phân nửa lên mặt bàn.
"Sao không ăn vậy em?" Mạt Tư lo lắng nhìn cô hỏi.
Giản Thanh Vân cười lắc đầu: "Đừng lo lắng cho em, trong khoảng thời gian này em ăn qua nhiều, chắc ăn không vô rồi." Đang nói thì cảm giác buồn nôn lại nổi lên, cô nhịn không được liền nôn ra toàn bộ mấy miếng canh thịt vừa nãy mới uống.
"Sao lại thế này?" Mạt Tư lập tức luống cuống, từ trên ghế gỗ đứng bật dậy vọt tới bên người Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong bụng đã không còn gì để nôn nữa nhưng cái cảm giác ghê tởm vẫn tồn tại như cũ.
"Thanh Vân, em làm sao vậy?" Mạt Tư có chút sợ hãi, trong mắt là nồng đậm lo lắng, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân lắc lắc đầu. Cô cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa, rõ ràng hôm qua còn rất tốt, một tí cảm giác buồn nôn liền không có, tại sao hôm nay hửi mùi canh thịt rắn liền buồn nôn chứ?
Xoa xoa cái bụng không thoải mái, bỗng nhiên Giản Thanh Vân nhớ đến hình ảnh Ni nôn mửa mấy tháng trước. Đầu óc bỗng đơ ra, cô triệt để ngây dại.