Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 41 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Cô tính toán, thấy nguyệt sự lần trước đã qua bốn mươi ngày, có nghĩa là nguyệt sự của cô đến muộn mười ngày, bây giờ còn chưa có tới. Cô nhớ khi mới đến thế giới này, nguyệt sự đến trễ mấy ngày, sau đó đều cực kỳ đúng hẹn. Bây giờ còn có cảm giác buồn nôn, không cần nói cũng biết, khả năng cô mang thai là rất lớn.
" Mạt Tư, hình như em...có." Giản Thanh Vân quay đầu ngơ ngác nhìn Mạt Tư, trong đầu còn hơi hỗn loạn.
"Có?" Mạt Tư không hiểu đây là có ý gì. "Thanh Vân à, em có cái gì?"
Giản Thanh Vân mím môi lại, xoa xoa bụng mình, "Trong bụng em có... cục cưng rồi."
Mạt Tư ngẩn người ra, sau đó mới có phản ứng lại. Thanh Vân của hắn mang thai, trong bụng cô ấy cục cưng rồi. Không thể áp chế được sự vui sướng trong lòng, hắn ôm ngang Giản Thanh Vân lên, vẻ mặt cười thỏa mãn. Hắn được làm cha rồi!
Giản Thanh Vân bị hắn ôm như vậy cũng nở nụ cười. "Mạt Tư, mau thả em xuống."
Mạt Tư cười lên ha ha, lúc này mới thật cẩn thận mà đặt cô lên giường, để cô nằm lên thảm da thú mềm mại. "Trong bụng em có cục cưng, anh sắp làm cha rồi, ha ha."
Giản Thanh Vân cười xoa xoa chiếc bụng còn chưa to ra. Thời điểm biết mình mang thai tuy cô có chút ngoài ý muốn nhưng không cảm thấy có gì không tốt. Trong khoảng thời gian này tối nào Mạt Tư cũng đụng chạm cô, mang thai cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, trong bụng cô có cục cưng, cái tâm tình sắp được làm mẹ thật sự khiến cô vui sướng.
Cả buổi tối Mạt Tư luôn xoa xoa bụng cô, hơn nữa hắn còn vô cùng thành thật, không dám đụng chạm cô. Đến khi đi ngủ cũng thật cẩn thận ôm cô từ phía sau, không giống như khi trước để tay ngang hông cô nữa.
Giản Thanh Vân ngủ rất không yên ổn. Đại khái là vì vui sướng khi mang thai, cả đêm cô nằm mơ, mơ thấy mình sinh em bé.
Ngày hôm sau cô tỉnh lại đã là giữa trưa rồi, bên ngoài tuyết cũng rơi nhỏ xuống. Mạt Tư thấy cô thức dậy liền vội vàng múc một chén canh thịt, lại giúp cô chuẩn bị chút thịt nướng.
Thời điểm mới mang thai phản ứng rất lớn, cô bắt buộc chính mình ăn hết đồ ăn, nhưng không lâu sau liền nôn hết ra. Nhìn thấy cô nôn ra, Mạt Tư bắt đầu lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Lần đầu tiên chăm sóc phụ nữ có thai, hắn cũng không biết phải làm gì, đành chạy tới hỏi Ni đã từng làm mẹ.
Thấy hai thằng nhóc làm thật, Giản Thanh Vân vội vàng kéo hai đứa nó ra, "Vậy cũng phải chờ mấy em trưởng thành, săn được nhiều con mồi rồi mới có thể quyết đấu chứ. Mới lại nếu trong bụng chị là em trai thì sao đây, vậy không phải các em quyết đấu vô ích à?" Thật ra cô cảm thấy con trai hay con gái đều tốt, đều là con của cô, cô sẽ yêu thương bọn nó.
Hai thằng nhóc suy nghĩ: đấy đúng là vấn đề, nếu sinh em trai vậy không phải tụi nó uổng công quyết đấu sao.
Đang cười nói với hai đứa nhóc, cô nghe phía xa xa thấp thoáng tiếng nói của Mạt Tư, nghe không rõ ràng lắm.
Giản Thanh Vân vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Mạt Tư xách theo mấy con rắn đầu to, trong lòng đang ôm ngổn ngang mấy thứ gì đó. Hắn đang đi về phía này, theo sau là tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch.
Nhìn thấy mấy đứa nhóc, Mạt Tư cũng không nói gì bọn nó mà ôm Giản Thanh Vân về nhà gỗ, miếng còn nói: "Sao em lại ra bên ngoài, bên ngoài lạnh lắm, mau về nhà đi, về sau em đừng nấu đồ ăn nữa, chờ anh về nấu là được rồi."
Giản Thanh Vân quay đầu vẫy vẫy tay với mấy đứa nhóc, sau đó mới cười nói: "Em không sao, ở trong nhà lâu quá cũng không tốt, không bằng ra ngoài một chút."
Mạt Tư cũng không nói gì mà bồng cô đến bên giường gỗ, sau đó đặt mấy thứ ngổn ngang lên bàn rồi ra ngoài nướng thịt.
Giản Thanh Vân nhìn lên bàn gỗ, thấy là mấy viên mật nhỏ, cô vội bỏ một viên vào miệng, ngọt. Còn có hơn mười quả trứng, cũng không biết là trứng gì, nhỏ giống trứng chim, vỏ trứng lấm tấm màu nâu, giống trứng cút nhưng lớn hơn nhiều.
Cô nói Mạt Tư nấu mấy quả, còn mấy quả cô để làm trứng muối ăn, cô bắt đầu nhớ hương vị trứng muối rồi.
Lần này tuyết ngừng hơn mười ngày vẫn chưa rơi lại, tuyết đã tan rất nhiều, mỗi ngày đều nắng chói chang. Khi Mạt Tư đi săn thú thì cô nằm phơi nắng trên bãi đất trống, không thì cùng chơi cờ với tiểu Bảo, tám chuyện với Ni về vấn đề sinh em bé...
Từ miệng Ni cô biết phụ nữ thời này rất dễ xảy ra trường hợp khó sinh, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến vấn đề dương thịnh âm suy.
Giản Thanh Vân biết sơ sơ nguyên nhân vì sao phụ nữ thời này luôn khó sinh rồi. Tỷ như Ni, cô ấy không biết chú ý giữ ấm, cũng không chú ý đến ăn uống. Hơn nữa khi cô ấy mang thai năm tháng rồi mà vẫn làm công việc nặng, vác một con mồi nặng mấy chục kí từ hầm ngầm lên bãi đất trống, còn có thể làm trong một tiếng đồng hồ. Giản Thanh Vân khuyên bảo vài lần Ni mới bắt đầu chú ý. Mặt khác về phương diện điều kiện đỡ đẻ cũng dẫn đến việc phụ nữ dễ dàng khó sinh.