Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 42 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Giản Thanh Vân biết chính mình phải càng thêm chú ý giữ gìn sức khỏe. Thời đại này bác sĩ và bà mụ đều không có, cô phải khỏe mạnh thì khi sinh em bé mới tốt hơn được. Nghĩ đến mười tháng mang thai, sau đó sinh một cục cưng trắng trẻo, lòng của cô liền mềm mại.
Nhìn bụng của Ni khi mang thai, đỉnh bụng hơi nhọn, có khả năng là sinh con trai. Mà cô cũng không chắc lắm, dù sao thì mấy câu "chua trai cay gái", "bụng tròn con gái bụng nhọn con trai" đều không thể tin được.
Buổi chiều mặt trời còn chưa xuống núi, Mạt Tư đã trở lại, phía sau là tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch. Tiểu tiểu Bạch phe phẩy hai cái đuôi xù xì lông lá của mình, nhìn Giản Thanh Vân kêu lên chít chít. Giản Thanh Vân bước đến nghênh đón, sờ sờ đầu tiểu tiểu Bạch, tiểu tiểu Bạch lập tức nhảy vào lòng cô. Tiểu Bạch đứng bên cạnh bắt đầu bất mãn, nhìn tiểu tiểu Bạch nhe răng nhếch miệng.
Mạt Tư nhìn thấy móng vuốt của tiểu tiểu Bạch đang cào loạn trên bụng Giản Thanh Vân, lập tức xách nó ném lên trên người tiểu Bạch, sua đó quay sang nói với Giản Thanh Vân: "Sau này em đừng cho tiểu tiểu Bạch nhảy lên người em nữa, phải cẩn thận cục cưng trong bụng. Đói bụng chưa, anh nấu gì cho em ăn, em mau vào nhà nằm đi." Sau đó hắn không chần chừ mà bồng cô vào trong nhà.
Giản Thanh Vân nằm trên chiếc giường ấm áp, xuyên qua cánh cửa gỗ đang mở nhìn Mạt Tư bận bịu bên ngoài, cười tươi đến thấy răng không thấy mắt.
Có một người đàn ông yêu thương mình, thật tốt!
Đêm hôm đó thời tiết liền chuyển lạnh hơn, Giản Thanh Vân đoán chừng ngày mai lại có tuyết rơi rồi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa rạng sáng ngày hôm sau, bên ngoài liền nổi lên từng trận có to, kèm theo đó là tuyết lớn, tất cả mọi người đều không ra ngoài săn thú mà ở trong nhà với vợ mình. Đàn ông chưa vợ thì đều nằm ngủ trong nhà mình, không thì tụ tập một chỗ làm "bà tám".
Giản Thanh Vân rúc trong lòng Mạt Tư, nghe tiếng gió thổi vù vù bên ngoài, tâm tình thả lỏng. Nằm không một hồi cô liền chìm vào giấc ngủ. Từ khi mang thai cô rất thích ngủ. Mỗi ngày cô phải ngủ ít nhất mười lăm giờ.
Lần này bạo phong tuyết kéo dài hơn nửa tháng, mỗi ngày Giản Thanh Vân đều có Mạt Tư chăm sóc nên tăng liền mấy ký thịt.
Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã qua bốn tháng. Bốn tháng này, khi tuyết rơi Mạt Tư sẽ ở cùng cô, tuyết ngừng rơi liền đi săn thú với đàn ông trong bộ lạc. Mỗi ngày cô đều ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, người lại tăng vài cân. Cục cưng trong bụng cũng tầm năm tháng rồi. Thời kì nôn mửa đi qua, mỗi ngày cô đều ăn rất nhiều, mỗi ngày ăn đến ba bữa. Mỗi lần đều là Mạt Tư chuẩn bị ba bữa ăn cho cô, khi không có Mạt Tư bên cạnh, buổi trưa cô đều tự nấu, còn bữa sáng và bữa tối đều do Mạt Tư nấu. Dù là như vậy thì khi bữa cơm qua không bao lâu cô lại thấy đói bụng. Về sau cô nói Mạt Tư chuẩn bị thịt khô cho cô, khi nào đói là có thể ăn. Với lại, từ khi có thai cô lười biếng đi rất nhiều, mỗi ngày đều nằm lỳ trên giường không muốn nhúc nhích.
Tựa hồ nghe thấy tiếng động phía sau nên Mạt Tư quay đầu lại, hắn lại nhìn thấy vợ mình đang mang sắc mặt đỏ ửng mà nhìn hắn, trong lòng nhịn không được thiếu chút nữa chạy tới hôn cô một phát. Hắn đành ho khan vài tiếng, cười nói: "Sao em lại tới đây? Có mệt không? Nếu mệt em nhanh về nghỉ ngơi đi."
Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, xem nhẹ một đám mắt sói xung quanh, cười tít mắt nói: "Em không có việc gì làm liền qua đây nhìn anh, anh có mệt không?"
Mạt Tư lắc lắc đầu, nói không đói bụng, sau đó thấy một đám đàn ông đều nhìn chằm chằm bộ ngực vì mang thai mà to ra của vợ hắn. Sắc mặt hắn liền trầm xuống, nhìn xung quanh một vòng. Có vài tên rất thành thật cúi đầu làm việc tiếp, có vài tên lại chăm chú nhìn, một chút tự giác đều không có.
Giản Thanh Vân thấy ông xã nhà mình hình như tức giận, có chút khó hiểu hỏi: "Mạt Tư, anh làm sao vậy?"
Mạt Tư nghe thấy giọng nói của vợ mình, vội vàng quay đầu cười nói: "Không có gì hết, em về trước đi, chờ anh trở về nấu cho em ăn, em đừng lộn xộn, phải ở trong nhà nghỉ ngơi."
Giản Thanh Vân gật đầu, lại nhìn thoáng qua bên cạnh Mạt Tư, thấy tất cả ánh mắt đều tập trung trên người mình. Lúc này cô mới thấy xấu hổ, vội xoay người rời đi.
Đám đàn ông lúc này mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, cảm thấy bộ ngực có gì đó che lại vẫn là đẹp hơn, thần bí hơn...
Nghe được xung quanh có tiếng người chậc lưỡi, mặt Mạt Tư càng đen hơn.
Giản Thanh Vân nghĩ có trở về cũng không có ai bên cạnh, bây giờ cô rất sợ ở một mình, cảm giác thật cô đơn, cũng không biết có phải vì cô đang mang thai hay không, chứ bình thường cô ở một mình cũng đâu thấy làm sao. Cô nghĩ ngợi một chút, nên đi sang thăm Ni đi, em bé Ni sinh cô còn chưa được ôm nữa nha.