Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 43 :

Ngày đăng: 14:29 19/04/20


Khi cô đến nhà Ni thì Ni đang cho em bé bú sữa, tiểu Bảo thì ngồi chồm hổm bên cạnh coi như coi sinh vật lạ.



"Cô đến rồi à, mau vào đi." Ni cười nói nhìn Giản Thanh Vân, cô ấy cũng không tiện đứng dậy, chỉ nhìn Giản Thanh Vân vẫy vẫy tay.



Giản Thanh Vân cũng không khách sáo, ngồi xuống vị trí gần tiểu Bảo.



"Em bé hôm nay thế nào?" Giản Thanh Vân vươn tay nghịch em bé. Em bé bây giờ đã tròn trịa hơn rồi, da trắng nõn, mắt cũng to hơn, là một cục cưng rất xinh xắn.



Ni cười cười: "Nó rất ngoan, không khóc không quấy, không giống như nha đầu tiểu Bảo kia, trước kia nó quấy phá cực kì."



Lại ngồi chơi với Ni hồi lâu sau cô mới vác cái bụng bầu năm tháng chậm rì rì đi về.



Vì mang thai được năm tháng nên bụng có chút nặng, lúc đi đường cô phải đỡ bụng.



Khi mặt trời xuống núi, Mạt Tư vác xẻng trở về thì thấy Giản Thanh Vân đã ngủ rồi. Hắn nhẹ nhàng bước vào nhà cầm mấy quả trứng rồi đi nấu cơm tối.



Khi ăn cơm xong, bên ngoài cũng không quá lạnh, vì vậy cô và Mạt Tư cùng tản bộ một tí xung quanh bộ lạc.



Lúc đi dạo, hình như cô nhìn thấy Bối Nhĩ vào nhà của Vưu Bỉ.



Mạt Tư đỡ cô đi dạo xung quanh bộ lạc, hai người nói nói cười cười rất hạnh phúc.



--- ------ ------ ------ ----



Vưu Bỉ lạnh băng nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cau mày, mở miệng: "Ai cho phép cô vào, cút ra ngoài."



Bối Nhĩ giận quá hóa cười, ngồi sát xuống cạnh hắn: "Tôi tới tìm anh là có chuyện thương lượng, chuyện này rất có lợi đối với anh, không có chỗ hại nào cả. Anh hãy nghĩ kĩ đi."



Vưu Bỉ cúi đầu tiếp tục uống canh thịt, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Mạt Tư chỉ nhìn chằm chằm cô ta mà không nói gì. Bây giờ hắn có nói cái gì thì chuyện cũng đã rồi.



Bối Nhĩ bụm má nhìn Mạt Tư và Giản Thanh Vân đứng đối diện, bỗng nhiên quay đầu nói với đám người đứng chung quanh: "Mạt Tư đánh tôi, mọi người cũng nhìn thấy được. Bây giờ hắn phải rời khỏi bộ lạc, nếu không sau này hắn lại đánh phụ nữ thì làm sao đây, một thằng đàn ông như vậy sao có thể ở lại bộ lạc được."



Giản Thanh Vân ngẩn ra, trong đầu có điều gì đó lóe lên.



Mọi người chung quanh có người đồng ý Mạt Tư phải rồi đi, có người lại không đồng ý.



Phía xa truyền đến tiếng kêu hưng phấn của tiểu Bạch, có lẽ là tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch đã trở về.



Giản Thanh Vân nghe thấy tiếng gầm của tiểu Bạch thì thở phào nhẹ nhõm, trái lại Bối Nhĩ đứng đối diện thì sắc mặt trắng xanh ngay lập tức. Cô at rất không dễ đang mới tìm được ngày thượng cổ mãnh thú không có bên cạnh Mạt Tư để mà gây chuyện, không ngờ là ngay lúc này tiểu Bạch lại trở về.



Tiểu Bạch chạy về rất nhah, trên lưng còn cõng tiểu tiểu Bạch hai đuôi. Nó nhìn thấy Mạt Tư va Giản Thanh Vân đều có ở đây lại hưng phấn gào lên hai tiếng. Bây giờ tiểu Bạch vô cùng to lớn, bốn chân đứng trên mặt đất là cao bằng Giản Thanh Vân rồi. Bây giờ trong rừng con mồi rất nhiều, tiểu Bạch ăn đến nỗi khắp người toàn mỡ, xem ra là càng thêm sung sức rồi.



Tiểu Bạch rất nhanh liền chú ý tới sự không thích hợp ở chung quanh, lại nhìn thấy chủ nhân của mình đang tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ phía đối diện, nó cũng nhìn người phụ nữ đó mà gầm lên đầy hung tợn.



Sắc mặt Bối Nhĩ lại càng xanh hơn, sắc mặt đám người đứng chung quanh cũng xanh trắng một mảnh. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tiểu Bạch đáng sợ như vậy.



Bối Nhĩ nhìn Mạt Tư, tự cấu chính mình một cái, nói mình nhất định phải bình tĩnh, tiểu Bạch cũng không có cái gì đáng sợ, dù sao thì sống gần tiểu Bạch lâu như vậy mà cô ta còn chưa thấy tiểu Bạch ăn thịt người, sẽ không có vấn đề gì đâu.



Tất cả mọi người đều không chú ý tới, Vưu Bỉ đang yên lặng đi về nhà gỗ của mình. Hắn quay đầu nhìn Bối Nhĩ một cái, trong mắt mang theo một tia thương hại.



Bối Nhĩ làm bộ trấn tĩnh khụ một cái, lại không được tự nhiên mà nhìn Mạt Tư, lúc này mới mở miệng nói: "Mạt Tư, anh không thể phá hủy quy củ của bộ lạc, anh phải rời khỏi bộ lạc ngay! Mọi người đều nhìn thấy anh động thủ đánh tôi."



Mạt Tư và Giản Thanh Vân còn chưa kịp phản ứng thì tiểu Bạch đã gầm thét mà xông về phía trước. Đám người xung quanh thét chói tai chạy tứ tán.



Bối Nhĩ vẫn chưa thấy rõ tiểu Bạch trước mặt đã nghe thấy tiếng xương cốt của mình vang lên tiếng vỡ vụn. Cô ta trừng mắt thật to, trong ánh mắt đều là khó hiểu và không cam lòng.