Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 103 : Không ngờ được
Ngày đăng: 04:55 19/04/20
Chu Chí Hải chớp chớp mắt, ái muội nhìn Chu Tiểu Vân rồi bước vào lớp. Cô vừa bực mình vừa buồn cười không biết nói sao với anh họ không đáng kính này nữa.
Chu Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn biển lớp: Yeah, lớp 4-2, Chu Tiểu Vân đến rồi!
Lúc này bỗng nhiên đằng sau có một lực lớn ập đến, Chu Tiểu Vân không để ý bị đẩy về phía trước mấy bước. Tay đập vào cạnh cửa, xước một vết.
“Ai thế? Không cẩn thận gì cả?” Chu Tiểu Vân nổi giận. Sao dạo này cô xui xẻo thế chứ, mấy hôm trước tập xe to thì đổ xe, xước chân chảy máu, hôm nay đến lượt tay bị thương. Cảm giác đau nhói nhắc nhở cô, hình như lòng bàn tay chảy máu rồi.
Người đó liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tớ bất cẩn quá. Nhưng mà, bạn không nên đứng giữa lối đi như thế, sẽ cản trở các bạn khác vào lớp đấy?”
Nghe đi, đây là thái độ xin lỗi hả? Vốn chỉ tức ba phần lập tức cơn tức nhảy lên mười phần, Chu Tiểu Vân đứng thẳng dậy, muốn làm cho ra nhẽ với người kia: “Ý bạn là lỗi của tôi?”
Chờ nhìn thấy mặt người đó, Chu Tiểu Vân không dám tin, tròn xoe mắt nhìn.
Này… Này… Cậu bé này không phải là… Là…
“Tiểu Vũ, đã bảo đừng chạy nhanh như thế, đụng phải bạn khác rồi!” Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo, lúc nói chuyện giọng điệu đùa cợt thấp thoáng ý cười làm người khác chán ghét, đó là phiên bản hồi bé của Cố Xuân Lai. (Có ai nhớ người này từng xuất hiện ở mấy chương đầu không)
Như vậy, gương mặt quen thuộc mà xa lạ trước mắt này đúng là Lý Thiên Vũ? !
Đại não Chu Tiểu Vân không phản ứng kịp, vô cùng hỗn loạn. Mặc dù người trước mặt thấp đi một nửa, khuôn mặt còn trẻ con, nhưng lông mày rậm, khoé miệng hơi nhếch lên, bộ dáng cà phất cà phơ, rõ ràng là “ông chồng kiếp trước” Lý Thiên Vũ.
Chu Tiểu Vân ngoảnh lại, nhìn Phương Văn Siêu sải bước tới gần, hôm nay đúng là liên tiếp bất ngờ ngoài ý muốn! Sau khi phân lớp vẫn được học thầy.
Phương Văn Siêu trên mặt toàn ý cười: “Thế nào? Không muốn thầy là chủ nhiệm của các em?”
Chu Tiểu Vân tươi cười: “Sao thế được, gặp được thầy là phúc lớn ba đời của tụi em. Em ước gì thầy vẫn dạy tụi em đến khi tốt nghiệp.”
Giờ anh mới chú ý tới cô học trò nhỏ đang đè chặt lên khăn tay băng kín lòng bàn tay. Khăn tay trắng tinh nổi bật vết máu rõ ràng, đâm thẳng vào mắt người khác. Anh cau mày: “Sao bàn tay em bị chảy máu?”
Cô kể lại chuyện đã xảy ra, Phương Văn Siêu vừa nghe thấy là học sinh mới chuyển tới đụng phải học trò cưng của mình thì tức giận, muốn bắt cậu ta dẫn Chu Tiểu Vân lên phòng y tế khử trùng vết thương và băng bó lại.
Chu Tiểu Vân cuống quít xua tay: “Không cần đâu thầy, dù sao không phải vết thương lớn để em tự đi. Nhưng chiều nay em sợ không đến được, em muốn xin thầy cho em nghỉ…”
Phương Văn Siêu lập tức đồng ý, để Vương Tinh Tinh và Ngô Mai vào lớp trước, còn giữ lại Chu Tiểu Vân. Hai thầy trò thì thà thì thầm: “Tiểu Vân, nói cho em biết một bí mật nhé. Vốn dĩ em bị phân đến ban 4, nhưng thầy tình cờ nhìn thấy tên em trong bản danh sách nên đến phòng hiệu trưởng, xin thầy Kiều chuyển em về lớp của thầy.” Nói xong còn nháy mắt với cô, tỏ vẻ anh hết lòng yêu mến và chiếu cố cô học trò cưng này.
Chắc anh không ngờ được, hành động tưởng là tốt này lại mang đến cho học trò của mình một nan đề khó giải quyết. Ít ra có thể tránh mặt người nào đó. Giờ thì hay rồi, ý định đổi lớp tan thành mây khói. Thầy Phương nói như thế khiến cô không dám mở miệng xin chuyển lớp nữa. Nếu lúc này đi xin chẳng phải làm tổn thương tấm lòng của thầy ư?
Dở khóc dở cười Chu Tiểu Vân chào thầy rồi ra về. Trên đường về, cô tạt qua nhà ba của Phùng Thiết Trụ xin ít thuốc bôi tay.
Triệu Ngọc Trân chưa bao giờ thấy Chu Tiểu Vân về sớm đến thế, hỏi lý do, cô hàm hồ đáp hai câu rồi chui vào phòng.