Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 104 : Tiền tư hậu tưởng*

Ngày đăng: 04:55 19/04/20


Từ nhỏ đến lớn Chu Tiểu Vân có một thói quen. Mỗi khi gặp chuyện phiền lòng hoặc vấn đề khó giải quyết, cô thích trốn vào góc nào đó một mình suy nghĩ. Lúc này, cô không muốn tâm sự với người khác, điều này có lẽ liên quan đến tính cách hướng nội lúc trước. Có phiền não không bao giờ nói ra, đúng là kín như “hũ nút”.



Vì thế kiếp trước, sau khi lấy chồng, cuộc sống hôn nhân có việc không vui hay không vừa ý, phản ứng của cô là im lặng, cất giấu nó dưới đáy lòng. Thực tế chứng minh phương pháp này là phản khoa học, thậm chí sai lầm trầm trọng. Nhẫn nhịn và im lặng chỉ khiến vấn đề bị gác lại, không giải quyết dứt điểm. Tích tụ càng nhiều, đến giới hạn sẽ có ngày bùng nổ.



Nhưng, phiền não của cô biết tâm sự với ai đây?



Kiếp trước cô không có bạn thân, quan hệ với người thân lạnh nhạt. Lý Thiên Vũ là người vô tâm, thường nổi cáu với anh đến khi hết giận có khi anh còn không phát hiện ra.



Kiếp này, cô càng không có ai để giãi bày. Chẳng lẽ cô đi nói với cha mẹ, thực ra con đã hai mươi tám tuổi, sống lại năm sáu tuổi. Sợ rằng cha mẹ sẽ nghĩ cô bị điên, hoặc đầu óc có vấn đề nên nói mớ. Các bạn của cô còn quá trẻ, nói ra có ích lợi gì, xem như một câu chuyện đùa nào đó thôi. Anh chị em cũng không phải đối tượng thích hợp. Thầy Phương rất tốt rất quan tâm cô, nhưng để cô đi nói với thầy, em không muốn học cùng chồng cũ ở kiếp trước, không thể nào?



Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể đem bí mật này chôn chặt dưới đáy lòng. Kiếp trước hay kiếp này, cô mãi mãi là một người cô độc.



Rất ít khi suy nghĩ theo hướng tiêu cực, lần đầu tiên Chu Tiểu Vân không nhịn được bật khóc.



Chôn sâu mọi thứ dưới đáy lòng, không được nói với ai, tình cảnh này bạn đã trải qua bao giờ chưa?



Cả thế giới chỉ có một mình bạn gặm nhấm nỗi đau này, bạn nghĩ cảm giác đó sẽ thế nào?



Vô cùng cô độc, vô cùng thê lương, vô cùng đau khổ!



Chu Tiểu Vân trèo lên giường, trốn trong vùng trời riêng của mình, cuộn mình lại, âm thầm rơi lệ. Cô không dám khóc thành tiếng, sợ bị cha mẹ phát hiện.




Lời còn chưa dứt, Chu Quốc Cường vội chạy vào, thấy con gái khóc sưng cả mắt, ông đau lòng lắm: “Đại Nha, sao vậy con? Sáng nay đi học không phải vẫn tốt sao?”



Triệu Ngọc Trân thở dài: “Em không biết chuyện gì xảy ra nữa. Khoảng hai giờ chiều, con bé về nhà, có nói là bị một bạn nam đụng trúng nên bị ngã, lòng bàn tay chảy máu vì thế xin thầy cho về nhà nghỉ ngơi. Sau đó con bé nằm trong phòng suốt cả buổi không ra ngoài. Vừa nãy em bảo Đại Bảo gọi em ra ăn cơm, con bé nói không thoải mái không muốn ăn, em vào xem, ai ngờ thấy bộ dáng con bé thế này.”



Mắt Chu Quốc Cường vằn tơ mắt, nổi giận như muốn ăn thịt người khác: “Đứa nào dám đụng vào con, Đại Nha, mau nói cho ba biết, bây giờ ba sẽ đi tìm nó tính sổ.”



Triệu Ngọc Trân càu nhàu: “Tính anh nóng như lửa ấy, muốn tìm cũng phải để ngày mai đến trường xem tình hình thế nào chứ, giờ muộn thế này anh đi đâu tìm? Trước tiên xem Đại Nha làm sao đã. Đại Nha, con giơ tay ra đây cho bố mẹ xem nào.”



Chu Tiểu Vân sợ ba ngày mai thực sự đến trường tìm Lý Thiên Vũ, rõ ràng chuyện không có gì, cố tình tìm người ta để gây sự. Thực ra hôm nay, Lý Thiên Vũ không cố ý, lòng bàn tay cô đã ngừng chảy máu.



“Ba ba, tay con không đau nữa. Chỉ là năm nay tụi con chia lại lớp, bạn bè thân thiết không cùng lớp với nhau, con buồn nên mít ướt một chút. Không có gì mà.” Chu Tiểu Vân vươn tay cho cha mẹ xem, lòng bàn tay đã ngừng chảy máu, chỉ bị một vết xước nhỏ làm rách da thôi.



Chu Quốc Cường lật qua lật lại bàn tay con gái, xác định không có việc gì cuối cùng cũng yên lòng: “Tất cả ở cùng thôn, thường xuyên nhìn thấy nhau, không học cùng lớp thì cùng trường. Thế mà cũng khóc đến nỗi mắt sưng húp, người ta biết lại cười cho. Được rồi, nhanh dậy ăn cơm đi con.”



Chu Tiểu Vân không có khẩu vị, thực sự không nuốt nổi, nhưng sợ không ăn lại khiến cha mẹ lo lắng, đành ngồi dậy, miễn cưỡng ăn nửa bát, miễn cưỡng cười.



Cô đau khổ mà không thể nói ra. Nỗi đau không ai biết, nước mắt chỉ có thể chảy ngược vào trong, cảm giác này thật khó chịu!



Đọc chương này mà đau lòng thay nữ chính. Ta ko nhớ các truyện trọng sinh khác thế nào, tuy là TS nhưng phần lớn do trư nam hoặc nguyên nhân nào nào đó nên nữ 9 ko dằn vặt hay suy tưởng nhiều. Bộ này thì khác, là TS, điền văn nên ko có đấu đá tranh giành, nam 9 kiếp trước cũng ko có lỗi gì lớn (ko có tiểu tam) chỉ cái tội vô tâm, sĩ diện với bạn bè… đến cuối cùng nữ 9 chết cũng vì còn yêu chồng. Có lẽ vì những dằn vặt đau khổ ở chương này nên quá trình theo đuổi nữ 9 của nam 9 còn rất lâu, rất dài =)) (đáng đời)