Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 107 : Khác thường

Ngày đăng: 04:55 19/04/20


Những ngày kế tiếp đối với Chu Tiểu Vân mà nói quả là cực hình. Đến lớp khó tránh khỏi chạm mặt người cô vô cùng không muốn gặp nên cô tận lực coi như không thấy. Không ngờ, hai người người ngồi trước kẻ ngồi sau.



Giọng nói thì thầm nói chuyện riêng của Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai giống như thanh âm của ma quỷ, như con sâu nhỏ đục khoét lỗ tai cô. Cô hận không thể khâu miệng anh ta lại.



Bạn có biết cảm giác nghe được giọng nói một người mà khí huyết trong người bốc lên cuồn cuộn chưa? Từng trải qua tình cảnh chỉ cần thấy một người dù chỉ là bóng lưng lòng đã bồn chồn không yên chưa? Từng nếm trải tình cảnh vừa nghĩ đến người kia đã xúc động lệ rơi đầy mặt chưa?



Chu Tiểu Vân bắt đầu bực bội. Cảm xúc khác thường này không chỉ có bạn cùng bàn Tinh Tinh cảm giác được, ngay cả Phương Văn Siêu cũng thấy cô bất thường.



Đi học liên tục thất thần, làm bài tập không chú ý bắt đầu sai vớ vẩn, quan trọng hơn là vốn ít nói giờ cô học trò này càng kín miệng. Cả buổi không nghe cô nói hai câu.



Trước đây Chu Tiểu Vân thường xuyên đến phòng làm việc tìm anh, nộp vở bài tập hay cầm cặp giúp anh, thậm chí nói chuyện phiếm với anh, nhưng bây giờ ngược lại. Không bao giờ thấy bóng dáng, vì thế Phương Văn Siêu không thể xem nhẹ vấn đề này. Đừng đùa, đây chính là học trò giỏi nhất của anh. Đã bị chuyển đến ban 4, vì cô anh xin chuyển lại, sao có thể không quan tâm đến?



Vì thế Phương Văn Siêu chọn giờ thể dục, nhắn cô lên văn phòng làm việc, chuẩn bị tâm sự với cô một chút.



Năm nay có khoảng mười giáo viên mới chuyển đến. Phòng làm việc cũ quá nhỏ không đủ chỗ nên chuyển hai phòng học của khối lớp một thành phòng làm việc mới. Đại phần giáo viên môn ngữ văn ở phòng này, số còn lại ngồi trong phòng làm việc của giáo viên môn toán.



Chu Tiểu Vân thấp thỏm bất an đến phòng giáo viên. Lúc này trong phòng chỉ có một thầy giáo đang chữa bài tập.



Phương Văn Siêu đang cúi đầu viết này nọ, thấy Chu Tiểu Vân tiến vào, buông bút trong tay, ý bảo Chu Tiểu Vân ngồi xuống ghế cạnh đó.




“Oa!” Vương Tinh Tinh há hốc mồm, “Cậu cũng làm sai bài á? Đúng là mặt trời mọc đằng tây.”



Không thể trách Vương Tinh Tinh khoa trương như vậy. Nên nhớ cô bé ngồi cùng bàn với cô bạn này hơn ba năm, biết rất rõ về bạn. Thi thường xuyên được song bách, kì thi nào cũng đứng đầu khối, đứng nói là thầy Phương, ngay cả cô Hoàng lớp bên cạnh thường xuyên nói với học sinh: “Các em nhìn bài tập của Chu Tiểu Vân mà xem, chữ viết cực kì đẹp, không sai một lỗi nào…”



Nay Chu Tiểu Vân lại nói cô viết sai chữ, thảo nào Vương Tinh Tinh kích động như thế.



Đang định nói gì đó, Vương Tinh Tinh quay đầu nhìn lại, Chu Tiểu Vân nằm úp xuống mặt bài không để ý tới cô, thở dài đành đi tìm Ngô Mai chơi.



Cuối cùng tai được yên tĩnh! Chu Tiểu Vân thỏa mãn ghé nằm nhoài ra bàn, cô cố sức chôn đầu trong cánh tay, hi vọng có thể cho mình thêm cảm giác an toàn.



Không nhìn! Không nghe! Không thấy! Để cho tôi được một mình yên tĩnh trong thế giới của tôi được không…



Đáng tiếc yêu cầu nho nhỏ này rất xa vời.



Tiếng cười nói của hai người đáng ghét kia từ bên ngoài lớp không ngừng chui vào lỗ tai của cô.



Ai! Những ngày dằn vặt này bao giờ mới kết thúc!