Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 108 : Người thân
Ngày đăng: 04:55 19/04/20
Chu Tiểu Vân buồn bã, ỉu xìu, tinh thần xuống dốc. Hai vợ chồng Quốc Cường Triệu Ngọc Trân dù bận cũng cảm thấy con gái khác thường. Về đến nhà thì chui ngay vào phòng, lúc ăn cơm chỉ ăn vội ăn vàng hai ba miếng rồi không ăn nữa, nói chuyện với con nửa ngày không thấy có phản ứng, nhìn thì thấy tâm hồn của con đã du đãng trên chín tầng mây từ bao giờ, rõ ràng chẳng nghe thấy gì.
Triệu Ngọc Trân lo lắng nói với chồng: “Ba nó à, em thấy gần đây Đại Nha là lạ. Mỗi bữa ăn có một xíu, mặt gầy xọp đi, có phải con bé có tâm sự gì không?”
Chu Quốc Cường sớm lưu ý tới, ông cũng tỏ vẻ như thế: “Con bé đã lớn như thế có thể có tâm sự gì, anh thấy chắc là ở trong trường gặp chuyện không vui, hoặc là có vấn đề gì khó khăn trong học tập? Không đúng, thành tích Đại Nha vẫn rất tốt, mặt này hẳn là không có vấn đề. Chẳng nhẽ có ai bắt nạt nó? Chờ con bé về anh sẽ nói chuyện với con.”
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa nói xong thì thấy Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo trở về. Ngày xưa hay nói cười với em, mấy ngày nay ngay cả Tiểu Bảo cũng không để ý đến, không biết con bé đang suy nghĩ gì, bước đi như cái xác không hồn.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông nói một lời: Phải hỏi cho bằng được Đại Nha cuối cùng bị làm sao?
Chu Tiểu Vân vào trong phòng, lấy vở ra làm bài tập. Cô không tập trung nên tính sai kết quả một phép tính. Khẽ thở dài, cô dùng tẩy xoá đi đáp án đó.
_
Tiểu Bảo một bên làm bài tập một bên len lén quan sát Chu Tiểu Vân, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị không vui đúng không? Đã lâu rồi em không thấy chị cười.”
Cô còn tâm trạng nào mà cười nổi nữa!
Chu Tiểu Vân miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Làm gì có chuyện đó, chị rất ổn. Em làm bài tập của em đi, đừng đoán mò.”
Cười so với khóc còn khó coi hơn! Tiểu Bảo bĩu môi: “Đừng coi em như con nít không hiểu chuyện, rõ ràng chị không vui, chân mày luôn nhíu lại! Chị, có chuyện gì cứ nói với em, em giúp chị giải quyết!” Nói xong còn ưỡn ưỡn ngực, ra vẻ mình đã là một tiểu nam tử hán!
Mấy ngày liền, tâm tình như mưa dầm u ám tối tăm, nhờ có sự quan tâm của Tiểu Bảo chuyển sang trạng thái nhiều mây, cuối cùng cô thấy tâm trạng đỡ hơn một chút. Tiểu Bảo bé nhỏ đã biết an ủi người khác, điều này khiến cô rất cảm động.
Chu Tiểu Vân nghẹn ngào: “Ba! Mẹ! Con…” Lời còn chưa dứt, nước mắt đã tràn mi.
Nhị Nha ngồi gần cô nhất, vừa thấy chị khóc vội để đũa xuống đứng lên, dùng bàn tay nhỏ bé nộn nộn lau nước mắt cho cô: “Chị, không khóc.”
Chu Tiểu Vân hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn ánh mắt quan tâm của mọi người. Cô ôm cơ thể bé nhỏ của Nhị Nha, giống như được tiếp thêm rất nhiều sức mạnh.
Hoá ra, vẫn có nhiều người yên lặng quan tâm cô, yêu thương cô đến thế: Vương Tinh Tinh, Phương Văn Siêu, anh trai Đại Bảo, em trai Tiểu Bảo, ba Chu Quốc Cường, mẹ Triệu Ngọc Trân, còn có em gái Nhị Nha…
Sao cô có thể ích kỉ, chìm đắm trong cơn ác mộng đã qua không chịu tỉnh lại?
Sao cô có thể thờ ơ trước sự quan tâm yêu mến của mọi người?
Sao cô có thể vì một Lý Thiên Vũ mà buông tha cuộc sống hạnh phúc hiện tại?
Không, mày phải tỉnh táo lại. Cô muốn làm một Chu Tiểu Vân lạc quan, kiên cường trước kia!
Lau đi nước mắt, gương mặt nho nhỏ của Chu Tiểu Vân toát lên vẻ kiên định, cô cười sáng lạn, nói với cha mẹ: “Không sao cả, con ra rồi thì sẽ tốt hơn. Sau này con sẽ không như vậy nữa, mọi người yên tâm đi, ba mẹ, anh trai, Tiểu Bảo, Nhị Nha, sau này con sẽ sống rất tốt.”
Đúng vậy, cô không thể khiến người thân, người thương yêu mình thất vọng lo lắng. Cô sẽ kiên cường đi trên con đường của mình.
Cuộc sống hạnh phúc là do cô từng chút từng chút một dùng bàn tay mình xây đắp nên.